Hoàng Phủ Cận chậm chạpchưa về, Dạ Sở Tụ vừa lo lắng, vừa phiền muộn, từng thử hỏi người hầu tin tứccủa hắn, nhưng bọn họ cũng hoàn toàn không biết gì cả.
Thời tiết trở lạnh, buổi tối lại ngủ không tốt, mấy ngày ép buộc xuống, nàngnhiễm phong hàn, cho dù nàng là diệu thủ thần y, vẫn sinh bệnh như cũ.
Nàng tuy rằng mỗi ngày tiếp xúc các loại thảo dược, nhưng chính mình cũng làngười liều mạng không chịu đụng vào một ngụm.
Hai huynh đệ Bạch Huyền Duật thấy mẫu thân bị bệnh, gấp đến độ ở trước giườngđảo quanh, cho dù phân phó phòng bếp nấu thuốc xong, hai tiểu tử kia dùng thủđoạn cả người, cũng không thể khuyên mẫu thân uống thuốc được.
Khi Hoàng Phủ Cận trở lại bên trong phủ, nghe hạ nhân nói Dạ Sở Tụ bị bệnh, hắnkhẩn cấp tìm đến phòng ngủ của nàng, nhìn thấy chính là hai đứa bé, một ngườiđóng vai phản diện, một người làm mặt đen, giống như dỗ đứa nhỏ dỗ nàng đangnghiêm lại khuôn mặt tái nhợt uống thuốc.
Nhìn bát thuốc tối như mực, nàng lại cố chấp chết cũng không chịu chạm vào mộtchút.
“Nương, người bị bệnh, không uống thuốc, thân thể hội càng ngày càng suy yếu,chẳng lẽ ngươi liền nhẫn tâm làm cho con và Huyền Li lo lắng cho người sao?”Bạch Huyền Dật nhu thuận có hiếu biết lấy chén thuốc qua. “Nương, người phảiuống một chút, nghe lời, nhanh chút uống thuốc đi...”
Dạ Sở Tụ một ngụm cũng không muốn uống, hơn nữa trên mặt tràn ngập biểu tìnhchán ghét.
Thấy thế, Hoàng Phủ Cận phong trần (long đong ở ngoài) mệt mỏi, đi đến trước giường, thấy thần sắc có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hoang/136005/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.