Kỳ thật ngày thứ haiHoàng Phủ Cận đến Dương Châu, đã đặt mua thỏa đáng tòa phủ đệ bên cạnh, ngày ấymặc dù mượn phủ của tri phủ Dương Châu, chỉ là vì muốn dụ tới hai tiểu trộm. Nay vật đổi sao dời, hắn mang theo gia quyến bên người, ở tạm tại phủ đệ hoa lệnày. Hắn cố ý che dấu thân phận đế vương, tất cả quy củ trong phủ đều đơn giản,những người hắn mang đến, tất cả đều là đại nội cao thủ những năm gần đây hắntỉ mỉ bồi dưỡng ra. Mọi người trong phủ tôn xưng hắn công tử, mà người ngoài chỉ biết vị Hoàng côngtử anh tuấn tiêu soái này là một thương nhân. Dạ Sở Tụ không nghĩ tới bảy năm sau, nàng cư nhiên còn có thể cùng hắn dây dưalần nữa, vốn tưởng rằng cuộc đời này sẽ không có ngày gặp lại nữa, cũng đãchuẩn bị sẵn một đời cô độc. Nhưng khi hắn xuất hiện lần nữa, nàng không thể phủ nhận, ngay lúc đó lòng mìnhxác thực rối loạn. Nàng không biết đang sợ cái gì, có lẽ là sợ tâm sự mình chôn dấu nhiều bị ngườivạch trần, cũng có lẽ là sợ hai đứa con mình tận tâm nuôi lớn bị hắn cướp đi. Nàng rất hiểu Hoàng Phủ Cận, bề ngoài nhìn như vô hại, nhưng nội tâm lại khônkhéo đáng sợ. Vạn nhất hắn quyết tâm cướp đi hai đứa con, nàng làm sao có năng lực chống lạihắn? Nàng vừa lo lắng hắn muốn con, vừa sợ lòng mình sẽ lại luân hãm. Tuy rằng hắn chính mồm nói, chỉ cần trị bệnh cho hắn, hắn đồng ý rời đi, buôngtha nàng cùng con. Chỉ có chính nàng biết, khi hắn nói ra lời này, trong lòng nàng lại hung hăngthắt lại. Đừng nghĩ, chuyện tình cảm, nàng chưa bao giờ có năng lực khống chế được. Huống hồ ngày ấy chẩn mạch cho hắn, nàng chẩn đoán chính xác hắn có bệnh khôngtiện nói ra, đại khái là hàng năm ăn uống không ổn định, hơn nữa xử lý quốc sựvất vả, làm cho tâm sức không đủ, sức khoẻ hơi hao hụt. Khi nghĩ đến hắn mỗi ngày thức đêm xem tấu chương, phí sức xử lý quốc sự, nàngliền nhịn không được lo lắng. Dạ Sở Tụ hận chính mình đối hắn còn có lòng trắc ẩn, càng hận chính mình vì hắnđau lòng khổ sở như cũ. Vừa mới bước vào tòa phủ đệ này, Hoàng Phủ Cận liền mang theo nàng đi vào khuêphòng của nàng. Khiến nàng không thể tin được là, tất cả đồ bên trong đều đượcbố trí giống nơi nàng từng ở trước kia như đúc! Ngay cả màu sắc nàng yêu thích, vị trí để cái bàn, đều không có thay đổi. Đối mặt sự ngạc nhiên của nàng, Hoàng Phủ Cận chỉ nhẹ nhàng cười. “Ép buộc cảmột ngày, nàng cũng mệt mỏi, hôm nay liền ngủ sớm đi, Huyền Duật cùng Huyền Li,ta đã sai người an bài tốt lắm, có yêu cầu gì cứ việc đề ra.” Trong lời nói đều là ôn nhu trấn an, ngay cả tươi cười cũng ấm áp như vậy, làmcho người ta kìm lòng không được đắm chìm ở trong đôi mắt của hắn. Dạ Sở Tụ trong lòng rung động, mọi việc lúc trước, nhất thời như hiện ra trướcmắt nàng. Hắn si, hắn ôn nhu, hắn thương tiếc, hắn che chở tất cả đều nảy lên trong lòng,nàng nghĩ nàng đã quên tất cả, thẳng đến hôm nay nàng mới biết được, nguyênlai, nàng chưa bao giờ quên. Rất nhanh đóng cửa lại, ngăn lẫn nhau ở hai bên cánh cửa, để che dấu nội tâmkích động. “Nhớ rõ phân phó phòng bếp nấu chút đồ ăn nhẹ, nàng không thích vị cay, còn cómỗi ngày sớm muộn gì đều phải nấu chút cháo tổ yến, nhớ rõ đừng bỏ nhiều đường,nàng không thích ăn ngọt...” Vài câu phân phó đơn giản, thanh âm cũng cực thấp, nếu không phải nàng kề sátcửa, sợ là không nghe được tiếng nói nhỏ như vậy. Nguyên lai hắn còn nhớ rõ sở thích của nàng, khẩu vị của nàng và thói quen củanàng. Cả một đêm Dạ Sở Tụ đều không thể bình yên đi vào giấc ngủ, trong đầu loạn thấtbát tao không biết suy nghĩ cái gì, khi thì trở lại lúc mới quen hắn, khi thìlại nghĩ tới lúc ở trong hoàng cung, mỗi ngày đều phải ứng phó với đấu tranhtrong hoàng cung. Sau khi ra cung, nàng nghĩ đến mình mất đi nam nhân mình yêu nhất, sẽ bi thươngsống không nổi. Nhưng từ sau khi sinh hai tiểu quỷ nhỏ, liền hấp dẫn toàn bộ lực chú ý củanàng. Hai đứa con kia từ nhỏ đã nhu thuận, cũng không chủ động hỏi đến cha mình làai, chỉ một mực quan tâm nàng, săn sóc hiếu thuận, có con đáng yêu vậy, nàngcòn cầu cái gì. Lăn qua lộn lại, cuối cùng cũng không biết đã ngủ lúc nàng, khi nàng tỉnh lại,mặt trời đã lên cao lắm. Nàng đột nhiên nhớ tới, lúc trước đề nghị vào ở nơi này, hai đứa con có hiểubiết kia thật ra không hỏi đến nhiều lắm. Tuy rằng bọn chúng thông minh lanh lợi, nhưng về chuyện phụ thân của bọn chúng,nàng thủy chung giấu diếm, hay là... Mặc kệ là phải hay không phải, nay cũng chỉ có thể đi từng bước tính từng bước. Bữa trưa được làm thực tinh xảo, đại khái là mọi người hầu hạ đều biết thânphận trước đây của nàng, cho nên khi hầu hạ thập phần cẩn thận kính cẩn, ngaycả hàng hóa cũng chuẩn bị giống như ở trong cung trước kia. Đến buổi chiều, Hoàng Phủ Cận phái người thỉnh nàng ra hoa viên phía sau, tuyrằng còn chưa có chuẩn bị tốt làm sao ở chung với hắn, nhưng nếu đáp ứng giúphắn chữa bệnh rồi, nàng sẽ không lùi bước. Không nghĩ tới đi vào hoa viên, lại thấy được trong lương đình bày ra bàn cờ. “Sở Tụ, tối hôm qua ngủ ngon giấc không?” Thấy đôi mày thanh tú của nàng nhíulại, Hoàng Phủ Cận mỉm cười.”Nếu đã vào trong phủ ta, thì đừng khách khí, từnay về sau, ta gọi nàng là Sở Tụ, nàng gọi ta Hoàng Cận, như vậy mọi người cũngthuận tiện hơn chút.” Nàng liếc hắn một cái, chưa nói gì. Hắn kéo nàng đến trong lương đình ngồixuống, chỉ tay vào bàn cờ. “Chúng ta thiệt nhiều năm không đánh cờ, không biết có thể nể mặt, cùng ta đánhmột ván hay không?” Dạ Sở Tụ thấy thái độ hắn khách khí, trong ánh mắt còn lộ ra ánh sáng kỳ vọng,lại không nhẫn tâm cự tuyệt lời mời của hắn, trầm mặc ngồi đối diện với hắn,Hoàng Phủ Cận thấy vậy liền lộ ra vui mừng, giống như đứa nhỏ được kẹo vui vẻkhông thôi. Một bên người hầu thỉnh thoảng dâng nước trà và điểm tâm, hai người đánh cờ hồilâu, cuối cùng đúng là Hoàng Phủ Cận hơn một chút. Lúc trước hai người chơi cờ, Dạ Sở Tụ cuối cùng sẽ nghĩ đến biện pháp làm chohắn thua tâm phục khẩu phục, không nghĩ tới bảy năm đi qua, kì nghệ của hắncàng tỉ mỉ hơn. Cuối cùng nàng thua mấy con, cam bái hạ phong. Hoàng Phủ Cận cũng không kiêukhông nóng nảy, mặt ôn nhu cười. “nàng biết không? Lúc trước chúng ta đánh cờ, nàng luôn thắng ta, cho nên taliền nhớ hết tất cả chiêu thức đánh cờ của nàng, khổ sở nghiên cứu, rốt cụcthắng nàng.” Dạ Sở Tụ trong lòng rung động, nhưng ở mặt ngoài chỉ nhẹ giọng nói: “Cả đờinày, ngài không phải đều thắng ta sao.” Đầu tiên là làm cho nàng mất tim, tiếp theo lại làm cho nàng mất thân, cuốicùng, cái mạng thiếu chút nữa cũng bồi cho hắn. Lời này vừa nói ra miệng, đổi lấy sự lặng im ngắn ngủi, chỉ thấy hương trà bốnphía, người hầu hai bên sớm lặng yên rời đi, bọn họ im lặng nhìn nhau, thật lâukhông nói gì. Thẳng đến tiếng so kiếm vang lên ở xa xa, hai người đồng thời nhìn xung quanh,chỉ thấy Huyền Duật và Huyền Li đang ở trong rừng đào cách đó không xa tay cầmbảo kiếm, vui cười so kiếm pháp. Huyền Duật mặc dù thông minh, kiếm pháp luôn không bằng đệ đệ, nhưng cậu giỏidùng kế, cho nên sẽ không dễ dàng thua dưới kiếm Huyền Li. Hai huynh đệ khi thì phi thân, khi thì toát ra, chỉ thấy hai đạo bóng dáng nhỏmạnh mẽ nhanh nhẹn, rất đáng yêu. Trong mắt Hoàng Phủ Cận tất cả đều là ý thưởng thức, cầm lấy chén trà hớp nhẹmột ngụm. “Bọn chúng thật sự rất xuất sắc.” “Nếu ngươi muốn, bao nhiêu người con xuất sắc đều có thể được đến.” Nhưng khôngcho phép có chủ ý với bọn chúng. Hắn ngoái đầu nhìn lại, vẻ mặt còn thật sự nói: “Đáng tiếc ta từng đáp ứng quathê tử của ta, kiếp này, chỉ muốn đứa nhỏ của mình nàng, về phần nữ nhân khác,ngay cả cơ hội cũng không có khả năng.” Dạ Sở Tụ bị hắn nhìn trong lòng run lên. Ý tứ của hắn... Hắn tiếp tục tao nhã cười. “Năm đó là ta phá hư lời thề, chạm vào người khôngnên chạm, kết quả còn hại ta mất đi nữ nhân quan trọng nhất đây là trên trờiđối ta trừng phạt, cho nên, những năm gần đây, ta đều dùng phương thức cấm dụcđến trừng phạt chính mình.” Nghe vậy, Dạ Sở Tụ ngạc nhiên. Nàng không thể tin được, đường đường vua của mộtnước, thế nhưng thật sự sẽ vì nàng mà buông tha cho cả hậu cung? Thật vậy chăng? Sau hoa viên Hoàng phủ trình diễn một màn này, một nam tử mặc cẩm bào nguyệtsắc, cùng một tiểu nam hài mặc y bào cùng màu ngồi đối diện nhau. Gương mặt hai người giống nhau, khí thế giống nhau, tay cũng cầm cây quạt, tưthái phẩy quạt nhẹ nhàng đều cực giống nhau. Mà cách đó không xa, một thiếu niên khác thì cầm kiếm cùng một quyển kiếm phổdốc lòng nghiên cứu. Cậu lủi lên, nhảy xuống, sử dụng kiếm bất diệc nhạc hồ (kinh khủng,đáng sợ). Hoàng Phủ Cận tao nhã thưởng trà, nhìn cách đó không xa. “Chân công không đủ,rất yếu, lực đạo ở cổ tay tuy lớn, lại dùng không đủ chính xác.” Thuận miệng chỉ điểm vài câu, Bạch Huyền Li chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái, lạitiếp tục nghiên cứu chiêu thức trong kiếm phổ. Mà bên này, Bạch Huyền Duật cũng đồng dạng cầm lấy chén trà, tao nhã hớp nhẹ,hoàn toàn nhìn không ra cậu chẳng qua mới chỉ là một đứa bé bảy tuổi, trênkhuôn mặt tuấn tú nhỏ nhắn lộ ra trầm ổn cùng cơ trí, cũng không phải ngườibình thường có thể biểu hiện ra đến. Hoàng Phủ Cận thu hồi tầm mắt, ý cười trong suốt đánh giá đứa bé đối diện.“Nghe nói ngươi trời sinh thông minh, đã gặp qua là không quên được, được xưnglà thần đồng giáng thế, thế nào, tương lai có nghĩ tới thi lấy công danh, vìtriều đình góp sức hay không?” Bạch Huyền Duật cười khẽ.”Công tử quá đề cao tôi, tôi chỉ là một đứa bé bảytuổi, quốc gia đại sự, còn chưa đến phạm vi tôi cần lo lắng.” Đối phương nhíu mày, lập tức thản nhiên cười, “Đúng vậy, ta thật ra quên ngươivẫn là một oa nhi chưa dứt sữa, việc triều đình, ngươi sao có thể nhìn thấu.” Hớp một ngụm trà, hắn vụng trộm đánh giá vẻ mặt của Bạch Huyền Dật, chỉ thấymặt Bạch Huyền Duật mặc dù mang ý cười, nhưng mày không khỏi nhíu một chút,hiển nhiên không vui khi bị người khác dễ dàng xem thường. Hoàng Phủ Cận trong lòng cười thầm, tiếp tục nói: “Lúc trước nghe nói triềuđình gia tăng thu thuế từ dân chúng, lấy sung quốc khố, nay Doanh quốc phồnvinh phú cường, dân chúng giàu có và đông đúc, tăng chút thuế cũng là chuyệntốt, lấy của dân, dùng cho dân.” Chỉ thấy đứa nhỏ đối diện hừ lạnh một tiếng. “Công tử xuất thân nhà đại phú,nộp thêm chút bạc, thật ra không ảnh hưởng cuộc sống xa hoa của ngươi, nhưngngài có nghĩ tới hay không, một câu lấy của dân dùng cho dân của người, sẽ giatăng bao nhiêu gánh nặng cho dân chúng? Tuy nói Doanh quốc giàu có và đông đúc,nhưng vẫn không hề thiếu nơi dân chúng thu nhập rất ít, gia tăng thu nhập từthuế, tự nhiên sẽ tạo thành quẫn bách cho cuộc sống bọn họ, nếu triều đình thậtmuốn làm cho dân chúng an cư lạc nghiệp, cuộc sống trôi chảy, sẽ không dễ dànggia tăng gánh nặng kinh tế của dân.” Nói xong, cậu khinh dương hai hạ cây quạt. “Có câu là, người được lòng dân đượcthiên hạ, trăm ngàn năm qua, đế vương không phải bởi vì ích kỷ mà diệt vongsao? Nếu thật muốn làm một thế hệ minh quân, nên đồng tình lòng dân.” Một phen nói khi thì sắc bén, khi thì nhu hòa, thực không giống lời của một đứanhỏ bảy tuổi sẽ nói. “Nga? Ngươi công nhiên khiêu khích triều đình như vậy, không sợ đương kim hoàngthượng nghe xong lời này sẽ trị tội ngươi?” Bạch Huyền Duật nhướng mày. “Trời cao hoàng đế xa, tôi nói cái gì, hoàng đế làmsao có thể biết.” Nói xong, mắt liếc Hoàng Phủ Cận. “Hay là Hoàng công tử tưởngmuốn làm thiếp nhân, đi triều đình cáo trạng ta, sau đó khiến cho Hoàng Thượngtrị tội ta?” “Ha ha ha…” Hoàng Phủ Cận ức chế không được cao giọng cười to, vươn tay dùngsức nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của hắn. “Ngươi là đứa nhỏ không chịuăn nửa điểm ủy khuất! Phần giải thích lúc nãy của ngươi, ta sẽ nhớ kỹ.” Giờ phút này, Bạch Huyền Duật mới giật mình thấy chính mình lại trúng kế hắn. Cậu vẻ mặt hối hận trừng mắt Hoàng Phủ Cận, oán hận hắn mỗi lần đều có thể dễdàng dẫn chính mình mắc câu. Hoàng Phủ Cận còn muốn tiếp tục trêu chọc, nhưng khóe mắt thoáng nhìn, BạchHuyền Li đang luyện kiếm bay lên cây, bước chân không vững, ngã xuống. Trong phút chốc, hắn cứ như bay về phía trước, một phen tiếp được đứa nhỏ kia,chỉ nghe đến thanh âm khách, hai tay đau muốn chết, nhưng hắn liều mạng chịuđựng, một lòng thầm nghĩ đừng để Bạch Huyền Li bị thương. Đứa nhỏ kia tựa hồ cũng đã bị kinh hách không nhỏ, nằm ngửa trong khuỷu tayhắn, một đôi mắt to trong suốt gắt gao theo dõi hắn. “Huyền Li…” Dạ Sở Tụ đang bưng chén thuốc, tính cho Hoàng Phủ Cận uống thuốctẩm bổ, tận mắt thấy một màn vừa nãy, mà một tiếng gãy kia, cũng không tránhđược lỗ tai của nàng. Nàng vội vàng tiến lên tiếp lấy Bạch Huyền Li, đánh giá cậu từ trên xuống dướicó bị thương hay không. Bạch Huyền Li chưa bao giờ xuất khứu, đột nhiên bị người chú ý như vậy, khuônmặt nhỏ nhắn nháy mắt đỏ bừng. “Nương, con không sao, chẳng qua lúc nãy luyện công có chút thất thần.” Cậu nhỏgiọng giải thích. Dạ Sở Tụ trấn an con một trận, mới ngẩng đầu.”Vừa rồi... Cám ơn ngài đã cứu con ta.” Hoàng Phủ Cận cau mày, miễn cưỡng cười. “Đây là ta phải làm.” Gặp hai đứa nhỏ kia tụ lại hỏi thăm, hắn nhịn không được đem miệng tiến đến bêntai nàng. “Chẳng qua cánh tay của ta, giống như thật sự bị gãy.” Trong nháy mắt đó, hắn thành công bắt được một chút đau lòng trong mắt nàng. Từ sau ngày Hoàng Phủ Cận cứu Bạch Huyền Li, khi Hoàng phủ dùng bữa thườngxuyên trình diễn -- Hoàng Phủ Cận tạm thời không thể cử động hai tay, đáng thương hề hề ngồi ởtrước bàn ăn, dùng một loại ánh mắt gần như vô tội nhìn hai đứa nhỏ kia giậntrừng mắt chính mình. Mà Dạ Sở Tụ ở bên cạnh lại cau mày, bưng bát cơm, giống như hầu hạ đứa nhỏ, hầuhạ nam nhân tạm thời không thể tự gánh vác cuộc sống kia. Hắn nhu thuận há mồm, không chút khách khí tiếp nhận đồ ăn ngon nàng đút, hơnnữa còn ăn thật ngon. “Thật khát, ta còn muốn uống nước...” Lại là cái loạibiểu tình vô tội này. Dạ Sở Tụ giật mình, lấy qua chén nước ấm hạ nhân đưa, nhẹ nhàng đưa tới trướcmặt hắn, ôn nhu cho hắn uống xong. Hoàng Phủ Cận cảm thấy mỹ mãn tiếp tục giả bệnh, yên tâm thoải mái nhận sự hầuhạ của nàng. Hai tiểu tử ngồi đối diện hắn, một thì mắt lạnh, không tiếng động ăn đồ ăntrong chén, một lại cau mày, tất cả biểu tình đều là bất mãn. “Nương, y thuật của người khi nào lại lùi bước? Đã sắp mười ngày, cánh tayngười này sao lại chưa tốt hơn?” Bạch Huyền Duật nghiến răng nghiến lợi trừng mắt Hoàng Phủ Cận. Người này rõràng là cố ý, cả ngày giả vờ yếu ớt, tranh thủ sự đồng tình của nương, còntrình diễn hình ảnh tức chết người lại không đền mạng ở trước mặt hai bọn họ. Hừ! Tâm của nương cậu tốt cũng không đại biểu tâm của cậucũng tốt. Tuy rằng nam nhân này lúc trước là vì cứu đệ đệ mới bị gãy cánh tay, nhưng trảiqua sự trị liệu điều dưỡng của nương, cánh tay hắn đã sớm không có gì đángngại, hắn còn muốn giả bộ tới khi nào? Dạ Sở Tụ trong khoảng thời gian ngắn không biết làm sao. Từ ngày Hoàng Phủ Cậnvì cứu Huyền Li mà bị thương cánh tay, nàng thật là áy náy một chút. Đáy lòng rõ ràng biết hắn đang giả vờ yếu ớt, nhưng nhìn đến bộ dáng ngay cảchiếc đũa cũng cầm không được của hắn, nàng nhịn không được đau lòng. Nguyênbản nàng cũng không muốn xen vào việc của người khác, dù sao trong phủ nàyngười hầu trên dưới thành đàn, còn sợ không có người hầu hạ cuộc sống của hắnsao. Nhưng mới mấy ngày, khi nàng tận mắt thấy nha đầu trong phủ hầu hạ hắn,đáy lòng lại nổi lên hơi hơi ghen tuông. Hoàng Phủ Cận ngoài miệng chưa nói cái gì, nhưng sắc mặt cũng không tốt lắm,hắn được nha hoàng hầu hạ, trên mặt mấy tiểu nha đầu kia lại thường nổi lên màuhồng biểu hiện thẹn thùng, ngẫu nhiên còn cố ý cọ cọ trên người hắn, muốn câudẫn hắn. Nàng thật sự nhìn không được, liền tiếp nhận chuyện này, lấy cái cớ “Nếu ta làđại phu, như vậy tất cả nên là ta “Chăm sóc”, từ nay về sau gánh vác tráchnhiệm hầu hạ hắn. Nguyên bản khuôn mặt tuấn tú luôn có vẻ không vui, lập tức rộng mở trong sáng,thèm ăn gia tăng không ít, còn thập phần nghe lời uống thuốc nàng mỗi ngàychuẩn bị cho hắn. Hai người sớm chiều ở chung, tuy rằng hắn chưa từng nói cái gì, nhưng trong mắttình ý dạt dào, nàng muốn tránh cũng tránh không xong. Hoàng Phủ Cận cười liếc Bạch Huyền Duật một cái. “Nếu ngươi đau lòng nương củangươi làm lụng quá vất vả, như vậy nhiệm vụ này ta không ngại giao cho ngươitới làm, như thế nào? Có muốn học bộ dáng nương ngươi đến hầu hạ bản công tửkhông?” Bạch Huyền Duật thông minh tự biết không phải đối thủ của hắn, tuy rằng đốiphương tươi cười mê người, ngữ điệu thân thiết, nhưng trực giác nói cho cậubiết tám phần là bên trong có quỷ kế gì. Mà Bạch Huyền Li đang cố gắng ăn cơm bên cạnh cũng ý vị thâm trường nhìn HoàngPhủ Cận một cái, ngày thường cực ít nói chuyện, cũng không đại biểu cậu ngốc. Từ lần trước sau khi được hắn cứu, cậu cảm thấy có chỗ nào không thích hợp. Cho nên thường thường vụng trộm đánh giá Hoàng Phủ Cận, nếu ánh mắt hai ngườiđụng vào nhau, cậu sẽ giả bộ dường như không có việc gì đem ánh mắt chuyểnhướng nơi khác. Hoàng Phủ Cận cũng không vạch trần cậu. “Tốt lắm, hai người các ngươi không có việc gì làm lại ầm ỹ trên bàn cơm.” DạSở Tụ đem một muỗng đồ ăn cuối cùng nhét vào trong miệng hắn, trong miệng nửalà cảnh cáo, nửa là giận dữ, không khí như vậy, cực kỳ giống một nhà bốn ngườiấm áp. Hoàng Phủ Cận ý vị thâm trường cười cười, trong giọng nói mang theo sủng nịch.“Nghe lời cậu, ta không cùng bọn chúng ầm ĩ nữa.” Dạ Sở Tụ trong lòng rung động, biết rõ hắn lúc trước đề nghị mình vào ở nơinày, cũng không đơn giản là chữa bệnh như vậy, nàng cũng làm tốt tất cả ứngđối, nhưng chết tiệt! Một khi bị hai tròng mắt thâm tình chân thành của hắnnhìn chăm chú, nàng vẫn luân hãm. Bạch Huyền Duật sâu sắc đánh giá thần sắc của bọn họ, gặp sắc mặt mẫu thân củamình đỏ lên, cậu âm thầm bất đắc dĩ, nhịn không được khụ khụ, khiến cho haingười chú ý. “Nương, thời tiết có chút lạnh, thân thể người sợ lạnh, lại từng bị phỏng, nhớrõ sớm tối gì cũng phải mặc nhiều áo chút, miễn cho sinh bệnh, người lại rất sợuống thuốc, chỉ biết hại con cùng Huyền Li lo lắng.” Cậu vừa nói, một bên lặng lẽ tìm hiểu phản ứng của Hoàng Phủ Cận, khi cậu nóiđến phỏng, thành công nhìn được một chút tối tăm trên mặt đối phương. “Sở Tụ, trước kia nàng từng bị phỏng sao?” “Đều là chuyện quá khứ, không đề cập tới cũng thế.” Huyền Duật quả nhiên thôngminh, biết mỗi lần nhắc tới tràng đại hoả vô tình kia, sẽ thành công gợi lênthương cảm trong lòng nàng, cũng làm cho thái độ của nàng đối Hoàng Phủ Cậnlạnh xuống vài phần. “Nương của tôi từng bị người xấu hãm hại, bị lửa lớn làm phỏng, nếu không phảisau đó ông ngoại của ôia đem nàng đặt trong hàn băng trị liệu, chỉ sợ sớm vìtâm hoả công thân mà chết, sau đó tuy rằng thân thể tốt lắm, nhưng nguyên bảnthân đã sợ lạnh, càng không chịu nổi một tia mát.” Tất cả trải qua thuở nhỏ,Bạch Huyền Duật vẫn ghi nhớ trong lòng. Nghe ông ngoại nói qua, cậu cùng đệ đệ có thể bảo trụ tính mạng, tất cả đều lànương không để ý tính mạng của mình cố gắng đổi lấy. “Huyền Duật, không được nói lung tung!” “Sở Tụ...” Hoàng Phủ Cận một phen bắt được tay nàng, kích động hỏi: “Nàng… Thậtsự bị trận đại hỏa kia...” “Không có việc gì.” Nàng lạnh lùng bỏ tay hắn ra. “Huyền Duật Huyền Li, thờigian không còn sớm, nhanh chút đi học đường (lớp học) học bài.” Hai đứa nhỏ kia không cần phải nhiều lời nữa, cơm nước xong, đứng dậy rời đi,không để ý tới vẻ mặt phức tạp của Hoàng Phủ Cận, khi đi đến cửa, Bạch Huyền Lihồi lâu chưa hé răng quay đầu nhìn mẫu thân liếc mắt một cái. “Nương, vô luận như thế nào, cây thuốc Chu Thần Tiên (tên) kia con sẽ tìm đến cho người.” Không hề dự báo, Hoàng Phủ Cận bỗng nhiên biến mất. Tuy rằng đột nhiên không thấy hắn, Dạ Sở Tụ cũng giả bộ thành một bộ dáng khôngđể ý. Nhưng, khi hắn vô thanh vô tức chạy như vậy, cũng không thông tri nàng mộttiếng, tâm tình tự nhiên không tốt. Nàng nguyên bản kiên trì cùng hắn phân rõ giới hạn, nhưng mấy ngày nay ở chung,hắn một mặt ẩn nhẫn, thoái nhượng, che chở, săn sóc, tuy rằng ngoài miệng khôngnói, nhưng nàng dần dần triệt hạ lòng phòng vệ. Nhưng hắn đột nhiên mấy ngày không về, đây tính cái gì? Gần tối, Dạ Sở Tụ đang nấu thuốc, trong lúc vô ý nghe được hai nha đầu nóichuyện phiếm -- “Công tử mấy ngày chưa về, cũng không biết đi nơi nào, thật đúng là làm ngườita lo lắng!” “Có cái gì lo lắng, ngày hôm qua ta nghe Lí thị vệ nói, công tử chúng ta điPhúc Mãn Lâu, bị vài cái cô nương cuốn lấy, nghe nói công tử có hứng thú với bộdáng của một cô nương trong đó.” “Ngươi là nói công tử coi trọng cô nương ở Phúc Mãn Lâu?” “Có cái gì không thể? Công tử dù sao cũng là nam nhân, tìm hoa vấn liễu, cũnglà chuyện thiên kinh địa nghĩa.” “Cô nương ở Phúc Mãn lâu kia sao có thể so sánh với Bạch thần y, chỉ bộ dạng,cũng kém rất lớn.” “Ngươi là đứa ngốc, Bạch thần y tuy xinh đẹp, chung quy là một miếng đậu hũ ănkhông được, công tử chúng ta làm sao thanh cao, còn không phải giống người kháccần giải quyết nhu cầu cơ thể sao.” “Nha đầu chết tiệt kia, lời này đừng để công tử nghe được, bằng không sẽ lột dacủa ngươi ra.” Phúc Mãn lâu là tiệm cơm nổi danh ở Dương Châu, nhớ rõ trước đó vài ngày nànglên núi hái thuốc, tay của Hoàng Phủ Cận đã khỏi hẳn, hắn liền cương quyết đòiđi theo. Hai người mệt mỏi một ngày, khi trở lại trong thành, hắn liền đề nghị tìm mộtquán thật tốt ăn một chút. Không ngờ Phúc Mãn lâu chẳng những trang hoàng xa hoa, đồ ăn mỹ vị ngon miệng,liền ngay cả phục vụ đều có thể nói là hạng nhất. Nơi đó dưỡng một đám thị nữ xinh đẹp như hoa hầu hạ bên cạnh, nhìn thấy HoàngPhủ Cận một thân quý khí, tuấn mỹ bức người, một đám chủ động tới gần hắn. Hắn chẳng những không có chống đẩy, ngược lại còn cùng các nàng trò chuyện vớinhau thật vui. Dạ Sở Tụ thật sự nhìn không được, buông chiếc đũa, xoay người bước đi. HoàngPhủ Cận thấy nàng bị chính mình chọc giận, vội vàng đuổi theo, hảo ngôn hảo ngữkhuyên giải, còn nói trong lòng trong mắt mình chỉ có mình nàng, làm sao có thểcoi trọng dong chi tục phấn này. Không để ý phản kháng của nàng, hắn dám đem nàng ôm vào trong ngực, thanh âm ônnhu dỗ hảo một trận, mới thoáng vuốt xuống tức giận của nàng. Không nghĩ tới lúc này hắn lại chơi trò mất tích, trong phủ lại truyền nhau hắnđi Phúc Mãn lâu hàng đêm mất hồn. Nghe đến đó, Dạ Sở Tụ đã không có tâm nghe tiếp, khi nghe đến cô nương ở PhúcMãn Lâu, đáy lòng tức giận lập tức xông lên ót. Nói cái gì dong chi tục phấn nhập không được mắt hắn, nói cái gì trong lòng hắnchỉ có mình nàng, kết quả không phải không chịu nổi cô đơn, tìm hoa vấn liễusao. Ban đêm hơi có gió thổi cỏ lay, nàng liền đứng dậy dựng thẳng tai lắng nghe,vừa ngóng trông hắn hồi phủ, vừa hận chính mình đến lúc này, còn quan tâm hắn. Cứ lặp lại mấy ngày như vậy, tính tình Dạ Sở Tụ càng phát ra không tốt, sắc mặtcũng khó nhìn vài phần. “Nương, người gầy!” Gần tối hôm nay, Bạch Huyền Duật đi vào trong phòng nàng, ánh mắt sắc bén đánhgiá khuôn mặt hiện vẻ tái nhợt của nàng. Dạ Sở Tụ đang lật xem sách thuốc giống như bị con nói trúng tâm sự, âm thầm cảkinh, nhưng ở mặt ngoài giả bộ làm như không có việc gì ngẩng đầu. “Huyền Duật nói bậy bạ gì đó, nương sao lại gầy? Chẳng qua gần đây thời tiếttrở lạnh, thân mình có chút không khoẻ thôi.” Bạch Huyền Duật thông minh dữ dội, tiếp cận thân mình nàng, cầm lấy taynàng,”Nương, có phải bởi vì vị Hoàng công tử kia đã nhiều ngày chưa về, mớikhiến người tâm không yên hay không?” Nàng thầm than dưỡng ra một đứa con thông minh thật sự không phải chuyện tốt. Nàng giận trừng con một cái. “Ta mới không có, chẳng qua nương hiện tại là đạiphu của hắn, có trách nhiệm quan tâm bệnh tình của hắn, lúc trước đâu có, mỗingày đúng hạn uống thuốc ta nấu, nhưng hiện tại lại ...” Nói tới đây, nàng phiền muộn lại liếc con một cái, “Con vẫn là một đứa trẻ, nóiviệc này, con cũng không hiểu.” Không hề để ý tới con, nàng tiếp tục lật xem sách thuốc trên tay. Bạch Huyền Duật một bộ hiểu rõ trong ngực đạm cười. “Con có thể sánh bằngnương, hiểu nhiều lắm.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]