Chương trước
Chương sau
Tuy nói bất kể thân phận, hoàng đế tuyển phi cũng cần phải thông qua quan phủ các nơi tiến cử.

Trong ba người, chỉ có Hoằng Nghị xuất thân sạch sẽ, y là thương nhân vô cùng nghiêm túc, dưới sự đề cử của anh rể họ của y, không chút lo âu thấp thỏm gì thành công trúng cử.

Bắc Thần tuy rằng xuất thân giặc cỏ, có điều có Mộc Nhai ở đó, bối cảnh của y không ai dám tra, cho nên Bắc Thần cũng không có vấn đề gì.

Chỉ có Lạc Cẩn có chút khó khăn, dù sao án tử Lạc Gia chấn động một thời, y may mắn thoát chết, vết nhơ cũng không thể xóa nhòa.

Lạc Cẩn rất thông minh, quan viên y quen biết không ít, nhưng y lại cố ý nhờ Thanh Lưu, Văn Bang Thành đưa danh sách y lên.

Lạc Cẩn nói thẳng, tội của Lạc Gia, thật không thể tha thứ, y không bị vạ lây, chỉ vì đế vương nhân từ, nhìn rõ mọi việc. Ơn vua mênh mông cuồn cuộn, y nguyện dâng lên mọi thứ của Lạc Gia, cũng lấy thân báo đáp, cảm kích tha chết và nhân từ của hoàng thượng.

Thành ý của Lạc Cẩn đã đánh động Văn Bang Thành, cũng khiến mọi người không kể đến hiềm khích lúc trước.

Ba tháng ba là ngày hoàng đạo thành hôn của dân gian, hôm đó là lúc hai mùa thay thế, cũng đại biểu cho con gái từ một nhà bước vào một nhà khác, không thể quay đầu lại, từ đó sẽ một lòng một dạ phụng dưỡng nhà chồng. Lời ví von này khiến mấy người kia khóe miệng co rút, nhưng cũng không có cách nào.

Nếu không phải người kia xuống tay độc ác, bọn họ cơ bản sẽ không đồng ý loại chuyện hoang đường này. Mặc kệ hắn cầu khẩn thế nào, đây đều là chuyện không thể nào, bọn họ ngay cả cân nhắc cũng sẽ không có, thế nhưng người kia thoáng cái liền phá hết mọi đường lui. Đây coi như là trực tiếp bức vua thoái vị đi... Thật độc, thật tuyệt.

Bọn họ không phục, không cam lòng, thì có thể làm gì chứ? Bị hắn nhốt cả đời? Hay là liều chết không theo? Người kia cũng đã nói, cùng lắm là muốn ích kỷ giữ lấy bọn họ cả đời... Bắt đầu từ khi biết người kia, bọn họ đã định trước là xui xẻo, chơi đùa cả đời, cuối cùng lại thành đồ chơi trên tay người kia.

Có điều quên đi, hắn thương bọn họ. Mục đích ban đầu của bọn họ, lúc đó chẳng phải muốn có được hắn sao?

Vì tình cảm, ích kỷ đê tiện cũng thường tình của con người, huống chi người kia là hoàng thượng, là hoàng thượng chưa bao giờ biết làm sao sử dụng tình cảm.

Sau này sẽ chậm rãi dạy dỗ đi. Vào cung rồi, bọn họ không thể làm gì, chỉ có rất nhiều thời gian để nghiên cứu những thứ này.

Ngôn Vô Trạm, ngươi đưa chúng ta vào, thì phải có giác ngộ, xem đến lúc đó, là ngươi phục tùng bọn ta, hay là bọn ta phục tùng ngươi.

Sơ tuyển qua đi, mọi người đều mang theo mục đích của mình tụ tập ở trước cửa cung, dựa theo quan tước người tiến cử lần lượt sắp xếp, bắt đầu Tinh Tuyển.

Tinh Tuyển rất đơn giản, chỉ là đứng ở đó để người khác chiêm ngưỡng, thái giám cảm thấy thuận mắt rồi, bọn họ sẽ ở lại, bằng không có thể trực tiếp dẹp đường trở về phủ.

Mỹ nhân muôn hình muôn vẻ đi qua bên cạnh, nam nữ đều có, Hoằng Nghị mặt không thay đổi đứng tại chỗ, y đang tự đánh giá, người kia vì sao khua chiêng gióng trống như vậy...

Đây cùng lắm là một hình thức, hắn chỉ cần ba người bọn họ mà thôi, Ngôn Vô Trạm hoàn toàn có thể chỉ yêu cầu nơi nào hoặc địa phương nào đó tiến cữ, thế nhưng lại vận động toàn dân... Còn không hạn chế nam nữ.

”E rằng là muốn mượn cơ hội này, lại tuyển thêm mấy người, thật sự lấp đầy hậu cung.”

Hoằng Nghị đang nghĩ ngợi, bên tai liền vang lên một giọng nói nhỏ, ghé mắt, không có gì bất ngờ thấy được Lạc Cẩn, Hoằng Nghị hừ lạnh, người kia lại dám.

Uy hiếp của hắn đã khiến Hoằng Nghị khá không hài lòng, nếu Ngôn Vô Trạm dám mượn cơ hội này lại chọn người khác, y không lột một lớp da của hắn, y sẽ không mang họ Hoằng.

”Nhìn thấy Bắc Thần rồi sao?” Lạc Cẩn nhìn khắp nơi một lượt, y trước sau không thấy bóng dáng Bắc Thần, Tinh Tuyển sắp bắt đầu rồi, người này sẽ không lâm trận bỏ chạy rồi chứ?

”Không đến càng tốt.” Hoằng Nghị lạnh lùng nói, bớt người cùng y tranh giành không nói, Ngôn Vô Trạm cũng sẽ không tha cho hắn, Hoằng Nghị thật ra lại muốn người kia trong cơn nóng giận thật sự chém Bắc Thần, như vậy thì xong hết mọi chuyện.

”Hoằng thiếu gia, ta phát hiện con người ngươi nham hiểm như vậy đấy.”

Lời Hoằng Nghị vừa nói ra, phía sau liền truyền đến một giọng nói lưu manh, giọng điệu quen thuộc cực kỳ...

Hai người đồng thời quay đầu lại, lại đồng thời ngây ngẩn.

Âm thanh này là Bắc Thần không sai, nhưng gương mặt này...

”Quý tính của các hạ là?” Lạc Cẩn nhíu mày.

”Ông đây họ Bắc.” Là Bắc Thần không sai.

Thế nhưng gương mặt này, cũng quá 'xinh đẹp' rồi...

Đẹp đến khiến người khác không quen, đẹp đến khiến người khác nổi da gà...

Hoằng Nghị lui về sau hai bước, y rất muốn nói với Bắc Thần, nhìn gương mặt xinh đẹp không thể tả này của hắn, y rất muốn nôn...

Lúc này, Mộc Nhai đang dặn dò binh sĩ trong coi nghiêm ngặt nhìn lại, y chỉ tùy tiện nhìn lướt qua, đợi đến lúc thu lại tầm mắt, y lại chợt nhìn lại...

Mộc Nhai há hốc miệng, không tiếng động nói một tiếng...

Gì!

Con ngươi Mộc Nhai chợt phóng lớn, sau đó y rút vũ khí binh sĩ bên cạnh, đằng đằng sát khí liền đi tới...

Bắc Thần đang hỏi ý Lạc Cẩn, Mộc Nhai đã từ phía sau đè chặt hắn, đây không phải là trò đùa, Mộc Nhai nổi giận rồi, thanh kiếm kia cũng trực tiếp để trên mặt Bắc Thần...

”Ông đây cho ngươi hai lựa chọn, mộtt, lột miếng da buồn nôn này ra, hai, ông đây ngay cả mặt của ngươi cũng gọt xuống.” Y mới dùng xong bữa sáng, gương mặt Bắc Thần khiến y muốn đem những thứ ăn lúc sáng đều phun ra ngoài.

”Đừng nha, Nhị gia, ngươi đây vì cớ gì...” Bắc Thần vừa định cò kè mặc cả, trên mặt đã rơi xuống một vụn da thật nhỏ, da đầu Bắc Thần tê rần, lập tức chịu thua, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, “Nhị gia, ta sai rồi, thứ nhỏ này sẽ gỡ xuống, ngươi đừng kích động, mặt này của ta còn cần đấy...”

Hắn còn cần mặt, hắn không phải là không cần mặt sao.

Mộc Nhai buông tay, tức giận nhìn Bắc Thần, nhưng nhìn thoáng qua lập tức liền dời tầm mắt qua chỗ khác, sắc mặt tái mét của y biểu thị y thật sự muốn ói ra.

Hoằng Nghị nhìn biểu tình của Mộc Nhai, y thầm nói anh hùng cái nhìn quả giống nhau, lại nhìn thấy Bắc Thần thật sự gỡ gương mặt buồn nôn xuống, y từ đáy lòng bội phục khí phách của Mộc Nhai, không hổ là chiến thần danh vang rền thiên hạ... Có sức mạnh, có quyết đoán.

”Mới sáng sớm, ngươi cố ý khiến người khác buồn nôn phải không?” Mãi đến khi Bắc Thần lộ ra diện mạo như trước, Mộc Nhai mới chán ghét trừng tới.

Bắc Thần sờ da mặt mình, sau khi xác định không bị Mộc Nhai tổn thương mới nói, “Không phải là chuẩn bị một màn kinh diễm tứ phương sao, bọn họ không phải đều thích bộ dáng kia của hắn.”

Bắc Thần chỉ Lạc Cẩn một cái, người nọ vô tội nháy mắt, y thầm nói nếu ta thật sự có gương mặt như ngươi vậy, vậy y không cần Mộc Nhai ra tay, tự mình sẽ gọt đi, miễn cho mỗi lần soi gương đều sẽ buồn nôn một trận.

Mấy người đang nói chuyện, Tinh Tuyển đã chính thức bắt đầu, Mộc Nhai hướng về phía bọn họ gật đầu một cái, muốn sang bên cạnh dò xét, theo lý y không cần tới, nhưng đây cũng là việc lớn của Bắc Thần, y đặc biệt tới cổ động... Tiện thể xem náo nhiệt.

Bọn họ nghĩ tuyển phi sẽ đơn giản... Mộc Nhai cười gian tà, đáng tiếc Mộ Bạch không tới. Uổng phí bỏ qua một màn kịch hay.

Tinh Tuyển giằng co gần một ngày, bọn họ giống như cây cảnh mặc bọn thái giám nhìn triệt để, Bắc Thần mấy lần nhẫn nhịn lửa giận mới không đánh bay tên khốn gần như chạm vào mũi y, đợi đến lúc kết thúc, tâm tình vui vẻ lúc sáng sớm không còn sót lại chút gì.

Có điều cái này cũng chưa tính là xong, tiếp theo còn có Nhất Thẩm.

Lúc này, người đã ít hơn một nửa, trăm người một tổ, bắt đầu một vòng xét duyệt biến thái khác.

Bọn thái giám nhìn càng tỉ mỉ, không chỉ vậy, bọn họ còn phải dựa theo yêu cầu của thái giám phát ra tiếng, đi mấy bước, nhìn dáng vẻ bọn thái giám này vênh mặt hất hàm sai khiến, lại nghe thấy âm thanh vô cùng the thé của bọn họ, Bắc Thần thật sự sắp muốn điên rồi...

”Hoằng thiếu gia, ngươi từng mua ngựa chưa?” Còn chưa đến phiên bọn họ, Bắc Thần nói nhỏ với Hoằng Nghị.

”Từng mua.” Hoằng Nghị không rõ nên nhìn về phía Bắc Thần.

”Ngươi cảm thấy chúng ta giống như ngựa không? Không đúng, là con la hay lừa mới đúng!” Bắc Thần nghiến răng nghiến lợi, “Ở trên chợ treo tấm bảng, ghi rõ bảng giá, để người ngắm nhìn, tai, mắt, chân, thậm chí là mông. Gì chứ! Bọn họ con mẹ nó còn kiểm tra tuổi có được hay không! Bọn họ thật con mẹ nó là đang chọn thú vật!”

Trong lồng ngực Bắc Thần nghẹn nín một bụng hung hăng, lúc thái giám đi tới trước mặt hắn, bảo hắn nhe răng, cả hàm răng trắng hếu của hắn khiến tiểu thái giám đáng thương liên tiếp gặp ác mộng một tháng...

Sau khi Nhất Thẩm chấm dứt, người lại ít đi không ít, đặc biệt là phụ nữ, hầu như lác đác không còn mấy nữa...

”Việc này Hoài Viễn làm cũng không tệ lắm.” Phóng mắt nhìn lại, thuần một màu đàn ông, đây không phải là thái giám bới móc, mà nhất định là được chỉ thị, có thể ra lệnh cho bọn họ như vậy, ngoại trừ Hoài Viễn không có ai khác.

Vi để không lộ liễu như vậy, còn lại một ít phụ nữ, có điều, không bao lâu, những phụ nữ này sẽ hoàn toàn biến mất.

”Chút chuyện này còn làm không xong, hắn mấy năm nay lăn lộn trong cung uổng phí rồi.” Đối với khen thưởng của Lạc Cẩn, Bắc Thần không để bụng, nếu Hoài Viễn thật sự cái gì cũng không biết, hắn mới là một tên ngốc. Tên ngốc bị người kia hoàn toàn tẩy não.

Nghĩ đến sự xảo trá của hắn, Bắc Thần đã muốn đánh người.

Hôm nay giày vò cả ngày, tâm tình hai người này không tốt lắm, Hoằng Nghị càng không ổn, y ngay cả tâm tình mở miệng cũng không có, bọn họ gần như nhau, bị người đùa giỡn cả ngày, tự tôn của Hoằng Nghị bị hao tổn nghiêm trọng, lửa giận này hoàn toàn bạo phát trong Tam Thẩm mấy ngày sau...

Hoằng Nghị đã cố hết sức nhẫn nại, trước đó bị người vây xem, bị người xoi mói y nhịn, Nhị Thẩm thì bị người cầm thước đo đến cả bàn chân cũng đo một lần y cũng nhịn, đến Tam Thẩm, lại tới một đám cung nữ già cả mặt đỏ chót chẳng biết từ đâu tới, bảo y cởi quần ra... Hoằng thiếu gia muốn giết người rồi.

Không ai có thể ép y cởi quần, huống chi là đối mặt mấy lão yêu quái như vậy...

Hoằng Nghị mặc kệ, hai người khác cũng sẽ không làm, điện phủ Tam Thẩm thoáng cái liền yên tĩnh lại...

Giữa lúc cung nữ già chủ sự chuẩn bị cho người lôi đám không biết phép tắc bọn họ ra đồng thời lập tức xoá tên, Hoài Viễn đã tới rồi...

Hoài Viễn ý bảo binh sĩ an tâm một chút chớ nóng, chờ lúc binh sĩ thu vũ khí trở lại chỗ cũ, y hỏi cung nữ chủ sự, vì sao bầu không khí quái dị như vậy, “Làm sao vậy?”

Cung nữ chủ sự cũng vẻ mặt vô tội, các nàng là dựa theo quy tắc mà làm.

Trong cung chưa từng chọn nam phi, vì vậy còn cố ý vào dân gian học hỏi một phen, cuối cùng mới kết hợp với quy định trong cung, định ra một bộ xét duyệt tiêu chuẩn đàn ông như vậy...

Giấy trắng mực đen rõ rõ ràng ràng, các nàng không có làm khó dễ người khác.

Hoài Viễn nhìn dòng dòng khối khối bên trên hỏi cung nữ, “Đến cái nào rồi?”

”Sờ ngực, kiểm tra chỗ kín, ngửi mùi, kiểm tra da... cùng với, xác định cửa vào.”

Cung nữ nói xong, Hoài Viễn theo bản năng nhìn về phía ba người kia, lúc này, mặt bọn họ đã như đáy nồi rồi...

Con mẹ ngươi chứ xác định cửa vào, sao ngươi không nói tìm rồng chỉ huyệt, tham hiểm huyệt vị chứ?

Con mẹ nó là trộm mộ!

Hoằng thiếu gia rõ ràng nhất.

Bọn họ là người, không phải hầm mộ!

Đám lão bà đáng chết này!

Cung quy chết tiệt này!

【Ngôn thúc phun: Bắc Thần hai mặt】

Quá trình tuyển phi là tổng hợp từ mấy triều đại, không liên quan tới lịch sử, cũng không liên quan đến bất cứ kiến thức chuyên môn gì, chủ yếu là vui vẻ, mọi người cười cho qua đi -, -
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.