Vân Dương tới gần, đơn giản là câu nói kia, bắt giặc phải bắt vua trước, nhưng sau khi hai người mặt đối mặt lại không ai nhúc nhích. Cùng chiến trường tạp nhạp tạo thành sự chênh lệch rõ ràng, duy nhất yên tĩnh.
Vân Dương đứng trước mặt Ngôn Vô Trạm, dùng vẻ ngạo nghễ, mang theo nụ cười giễu cợt quay về phía hắn, hồi lâu sau, lần nữa gặp mặt, lập trường của bọn họ cuôi cùng đã biến thành hoàn toàn đối lập.
”Tiêu ta đưa cho ngươi, ngươi một lần cũng không dùng qua chứ...”
Vào lúc tất cả mọi người vì sinh tử mà chém giết, Vân Dương lại giống như không đếm xỉa đến vậy, y không chỉ không nhanh không chậm, trong lời nói kia càng là mang theo vài phần ám muội, cùng với ám chỉ.
Không phân rõ tình huống khiêu khích.
Vân Dương không hề làm gì cả, nhưng ánh mắt trắng trợn này của y giống như lột sạch hắn, ở trước mặt Vân Dương, dù là trên chiến trường kịch liệt này, hắn cũng là thân thể trần truồng ...
Bị Vân Dương nhìn, trêu đùa .
”Ngươi lại không nghe lời...” Vân Dương miễn cưỡng cười tà ác, cũng nguy hiểm, y chậm rãi hướng về Ngôn Vô Trạm đi đến, dáng vẻ kia, như là bất cứ lúc nào cũng phải đem hắn ăn tươi nuốt sống vậy...
Ngôn Vô Trạm cảm thấy áp lực, chỉ cần chỗ có Vân Dương, không khí vĩnh viễn là mỏng manh, khiến người ta thở không thông... Ở trước mặt Vân Dương, hắn cũng vĩnh viễn không có cách nào duy trì bình tĩnh.
Hắn lại muốn lùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hoang-2/3136436/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.