Chương trước
Chương sau
Người kia một mình ở trong lều, hắn đuổi hết mọi người ra ngoài, hắn muốn một mình yên tĩnh. 

Bất kể lúc nào, bên cạnh hắn đều có một Hoài Viễn, nhưng đêm nay, Hoài Viễn không ở đây. 

Sau này thì sao? 

Người kia không rõ. 

Hắn gần như là nhìn Hoài Viễn lớn lên, từ lúc y được chọn làm cấm vệ quân dự bị, mãi cho đến y trở thành tổng trưởng cấm vệ, đoạn đường này, Ngôn Vô Trạm đều thấy được. 

Hắn sẽ không quên thanh niên nói không nhiều nhưng lại cố gắng nhất kia, hắn cũng sẽ không quên, nụ cười vĩnh viễn ôn hòa kia của Hoài Viễn sau những cực khổ. 

Y sạch sẻ, ấm áp, giống như ánh mặt trời không chút tạp chất, cũng không gì có thể hủy diệt gương mặt tươi cười khiến người ta uất ức này của y. 

Ngôn Vô Trạm đã quen có Hoài Viễn làm bạn, từ lúc hắn còn là thái tử đã có Hoài Viễn, y là thuộc hạ đắc lực nhất của hắn, cũng là người hắn có thể tin cậy và ỷ lại nhất. 

Ngôn Vô Trạm chưa từng nghĩ tới, nếu một ngày Hoài Viễn không còn bên cạnh thì sẽ làm gì, bởi vì Hoài Viễn vĩnh viễn sẽ không rời khỏi hắn. 

Y là của hắn, giống như là một phần trong sinh mệnh, là tồn tại tất nhiên. 

Hắn không biết bắt đầu từ lúc nào, tình cảm của Hoài Viễn đối với hắn thay đổi, khiếp sợ ban đầu lúc biết được, đến bất đắc dĩ sau đó, lại tới quen thuộc hiện giờ... Thay đổi này, có lúc Ngôn Vô Trạm nhớ lại, càng nhiều hơn chính là có xúc động muốn nện tường. 

Hắn không nên cùng Hoài Viễn như vậy, dù đến hiện giờ, hắn cũng không muốn cùng Hoài Viễn như vậy. 

Tình cảm đối với Hoài Viễn là đặc thù, so với chủ tớ, Ngôn Vô Trạm rất rõ ràng trong này còn nhiều hơn một phần tình cảm giống như tình thân, đây cũng là tình thân duy nhất trong đời này của Ngôn Vô Trạm, thậm chí cao hơn phụ hoàng và mẫu hậu hắn, hay là bất cứ huynh muội. Hắn sinh ra trong gia đình đế vương, dù là thân thiết nhất cũng chỉ có ganh đua đấu đá, ngươi lừa ta gạt. 

Hoài Viễn thì khác. 

Thế nhưng, Hoài Viễn lại đã phản bội hắn. 

Tình yêu chủ tớ này giống như là phản bội, Hoài Viễn khiến hắn thất vọng. 

Tuy rằng không hề kháng cự, nhưng cùng Bắc Thần bọn họ không giống, trong tiềm thức Ngôn Vô Trạm vẫn là từ chối Hoài Viễn, hắn vẫn không muốn thừa nhận. 

Hắn lơ là y, không nhìn y, mặc kệ y có phải chịu thương tổn hay không, cũng không nghĩ tới tâm tình Hoài Viễn lúc nhìn thấy hắn và những người khác ở cùng nhau ra sao. 

Hắn nghĩ tới cùng những người khác giải thích, tranh thủ, nhưng trong này, vĩnh viễn không bao hàm Hoài Viễn. 

Tình yêu của Hoài Viễn đối với hắn là gánh nặng, là áp lực, ai cũng không rõ vùng vẫy trong lòng Ngôn Vô Trạm, đau khổ của hắn... 

Có lúc hắn cũng hỏi mình, hắn nên đối với Hoài Viễn làm sao bây giờ... 

Hoài Viễn cố chấp như vậy... 

Còn có câu kia, chỉ cần sống sót, sẽ yêu người. 

Y là tên khiến Ngôn Vô Trạm đau đầu nhất. 

Ngôn Vô Trạm không chỉ một lần muốn diệt trừ Hoài Viễn, bởi vì y không còn là Hoài Viễn hiểu chuyện cũng khiến hắn bớt lo kia, y không vâng lời hắn, cũng phản bội hắn, không giữ lại được rồi. 

Nhưng hiện giờ, Hoài Viễn thật sự đối mặt sinh tử... 

Trong lòng hắn khó chịu cỡ nào, chỉ có chính hắn biết. 

Thứ gì cũng có hai mặt, có lúc khiến đầu hắn đau cũng có lúc khiến hắn cảm động, hắn phớt lờ, hắn cố sức lơ là, không có nghĩa là hắn sẽ thật sự không bị ảnh hưởng... 

Hắn và Hoài Viễn không trở lại được, vị trí Hoài Viễn ở trong lòng hắn đã sớm thay đổi... 

Dưới Hoài Viễn hết lần này tới lần khác cố gắng và bộc bạch. 

Hắn chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi. 

Hắn không nỡ để bọn họ đi chết, hắn sao cam lòng để Hoài Viễn đi chết... 

Thật ra chỉ có một mình Hoài Viễn mới là từ đầu đến cuối đều thuộc về hắn. 

Hoài Viễn của hắn. 

Người vĩnh viễn sẽ đứng ở sau lưng hắn, yên lặng nâng đỡ hắn, người vĩnh viễn sẽ vào lúc tâm tình hắn tồi tệ lộ ra nụ cười dịu dàng với hắn, người mặc kệ hắn làm gì đều sẽ bao dung, đều sẽ đứng trên góc độ của hắn, người vĩnh viễn không muốn làm khó hắn, chỉ muốn tốt cho hắn... Người không cần mạng, chỉ cần hắn. 

Hắn làm sao sẽ không hiểu chứ. 

Người kia ôm đầu, hắn muốn khóc nhưng không khóc nổi, tim như bị dao cắt, hắn chậm rãi thưởng thức loại dày vò này... 

... 

Hoài Viễn đi rồi, cũng bặt vô âm tín, lương thảo trong quân đang từng ngày từng ngày giảm bớt, cùng với tình hình trận chiến sau đó của Phó Đông Lưu càng thêm kịch liệt, không chờ được đến phía sau trợ giúp, Ngôn Vô Trạm chỉ có thể cách tệ nhất, mạnh mẽ phá vòng vây. 

Đây là rừng núi hoang vắng, dù chiến thắng cũng không giành được lương thảo, bọn họ chỉ có thể được ăn cả ngã về không, nghĩ cách đẩy mạnh, chí ít rời đi khỏi chỗ này trước mới là quan trọng. 

Nhận ra ý đồ của Ngôn Vô Trạm, Phó Đông Lưu cũng bắt đầu đè ép quy mô lớn, hai bên không hề khống chế, mở hết hỏa lực chiến đấu, dù biết lần chiến đấu này là Phó Đông Lưu đang chỉ huy, nhưng Ngôn Vô Trạm cũng không thấy bóng dáng Phó Đông Lưu hay là Vân Dương... Điều này khiến hắn mơ hồ lại cảm thấy bất an. 

Cỏ khô cho ngựa đã gần hết, bọn họ không tin tưởng dùng cỏ dại, như vậy sẽ khiến chiến mã đau bụng, có điều tình huống này theo số lượng cỏ khô từ từ giảm bớt bắt đầu không thể khống chế, súc sinh không hiểu tình hình chiến tranh, bọn chúng đói bụng liền muốn lấp đầy bụng, mắt thấy có ngựa đứng không vững, binh lính đã chịu đói, Ngôn Vô Trạm trực tiếp cho người giết những con ngựa trong thời gian ngắn không thể nào chiến đấu dùng để no bụng. 

Một con chiến mã, so với mười hoặc là nhiều hơn binh sĩ đều quý giá hơn, nhưng Ngôn Vô Trạm cũng không có cách nào. 

Giết nhóm chiến mã đầu tiên, mắt thấy tình huống càng lúc càng kịch liệt, Ngôn Vô Trạm nhận được tin tức bất ngờ... 

Hoài Viễn trở về rồi. 

Mang theo viện quân và lương thảo, một đường giết trở về. 

Phó Đông Lưu không rõ con đường vận chuyển lương thảo khác của Ngôn Vô Trạm, y không có chuẩn bị, dưới tình huống nội ứng ngoại hợp, Phó Đông Lưu đã thua trận, lương thảo cuối cùng thành công vận chuyển đến trong quân doanh. 

Nguy nan đã được giải trừ. 

Người kia thở phào nhẹ nhõm, Hoài Viễn của hắn vĩnh viễn cũng sẽ không khiến hắn thất vọng. 

Thế nhưng, tình hình Hoài Viễn lần này lại vô cùng gay go. 

Y là được người khiêng trở về, y bị thương nặng, trước sau hôn mê, tình cờ tỉnh táo cũng là cực kỳ ngắn ngủi, có điều lúc Ngôn Vô Trạm gọi y, Hoài Viễn vẫn sẽ miễn cưỡng mở mắt ra... 

”Người không cho ta chết, ta sẽ không chết...” 

Đây là câu trả lời đầu tiên cũng là duy nhất của Hoài Viễn. 

Cho dù chết, cũng phải là người kia gật đầu, bằng không, Hoài Viễn sẽ không chết. 

Nếu lúc đó không phải ở trước mặt mọi người, Ngôn Vô Trạm cảm thấy, hắn có thể sẽ ôm Hoài Viễn khóc ròng... 

Lúc đó, hắn thành thật đứng trước cáng của Hoài Viễn, hắn nghe thấy phía sau có người đang nức nở, phía sau hắn đều là nam nhi cao tám thước, đối mặt sinh tử không chút uý kỵ, vì một câu nói của Hoài Viễn lại lả chả rơi lệ. 

Nếu không bóp lấy mặt, Ngôn Vô Trạm chỉ sợ cũng sẽ giống như bọn họ rồi... 

Lương thảo liên tục không ngừng đưa tới, Phó Đông Lưu đã không có cách nào giở trò gì với việc này, một lần nữa điều chỉnh sĩ khí đội ngũ, cùng quân địch bắt đầu trận chém giết cuối cùng. 

Tình hình căng thẳng, chiến sự kịch liệt, Ngôn Vô Trạm bận đến sứt đầu mẻ trán, nhưng hắn vẫn sẽ tranh thủ thời gian tới chăm sóc Hoài Viễn. 

Vị trí Hoài Viễn bị thương lại là chỗ lần trước bị người của Lạc Cẩn đả thương, vết thương nhiều lần nứt ra này không dễ dàng khỏi hẳn, thịt phía trên vẫn là màu hồng nhạt, bây giờ lại bị người khoét ra lỗ hổng càng sâu hơn. 

Hoài Viễn rất kiên cường, dù bị thương nặng cũng sẽ không nhíu mày, nhưng người hôn mê thì yếu ớt, y vô thức rên rỉ khiến trái tim người kia trước sau nhíu chặt theo, lực tay giúp y thay thuốc không tự chủ được nhẹ nhàng hơn, nhưng dù vậy, cũng không cách nào giảm bớt đau đớn của Hoài Viễn... 

Hắn chỉ có thể chờ mong Hoài Viễn sớm tỉnh lại. 

Nhưng sau khi tỉnh lại rồi, hắn sẽ lại biến thành hoàng thượng, mà Hoài Viễn lại vẫn là Hoài Viễn. 

Nghị lực của Hoài Viễn kinh người, trong sự chờ đợi khổ sở của Ngôn Vô Trạm, y cuối cùng từ trong hôn mê giống như ngủ một giấc dài tỉnh lại, Ngôn Vô Trạm sẽ phản ứng thế nào chính hắn đã sớm dự liệu, nhưng thấy được Hoài Viễn mở mắt, Ngôn Vô Trạm vẫn không thể nào khôi phục sự lạnh lùng của hắn... 

Dù hơi kéo khoảng cách ra một chút, không hề dịu dàng như lúc trước, nhưng hắn cũng lại không có cách nào đối xử giống như trước đây với Hoài Viễn. 

Hắn đã chịu nhìn thẳng vào y. 

Vặn vẹo, nghĩ một đằng nói một nẻo mà quan tâm, Hoài Viễn cũng cảm thấy. 

Vấn đề lương thảo có thể giải quyết, chiến cuộc cũng coi như nắm trong lòng bàn tay Ngôn Vô Trạm, nhưng sóng này vừa yên, sóng khác lại nổi lên, người của Phó Đông Lưu lại vòng qua trạm gác âm thầm tiến vào quân doanh, Lạc Cẩn suýt chút nữa bị ám sát... 

Chuyện này tuyệt đối không phải chuyện nhỏ, Phó Đông Lưu lợi hại đến đâu cũng không thể biết sắp xếp trạm gác của bọn họ, hơn nữa vị trí của Lạc Cẩn lại là chỗ sâu trong quân, cực kỳ bí ẩn... 

Phó Đông Lưu tại sao lại tìm được chính xác như vậy? 

Lặng yên không tiếng động lẻn vào, chính xác không sai sót ám sát. 

Lạc Cẩn tuy rằng khôi phục không tệ, nhưng năng lực tạm thời không lớn bằng lúc trước, ngay cả hiện giờ mà nói, y là người yếu nhất trong mấy người... (Yếu nhất phải là Viễn ca nhé, đúng là thúc không bao giờ đặt Viễn ca trong đó!) 

Việc linh lực của Lạc Cẩn hao tổn, theo lý mà nói Phó Đông Lưu cũng không rõ, vì lần kia Lạc Cẩn là bên ngoài Trọng Khê, cũng không trực tiếp đi phá cục... 

Là trùng hợp hơn, hay là cái gì? 

Ngôn Vô Trạm không muốn nghĩ tới khả năng khác, nhưng hắn lại không thể không nghĩ, lúc này hắn đâu còn chỗ để lừa mình dối người, nhưng ngay khi Lạc Cẩn bị đâm không lâu, chuyện giống vậy lại diễn ra trên người Hoằng Nghị... 

Hoằng Nghị tuy rằng cũng không phải trạng thái tốt nhất, nhưng tình hình của y so với Lạc Cẩn tốt hơn rất nhiều, trong nháy mắt đối phương xuất hiện, y liền đánh trả, vì vậy y cũng không bị thương... 

Vết thương của Lạc Cẩn cũng không nặng, đơn giản là trên vai xuyên qua một lỗ thủng, nhưng chuyện này đối với cung chủ Nhược Phù Cung am hiểu ám sát mà nói, đây chính là sỉ nhục lớn lao... 

Những thứ này không phải trọng điểm, Phó Đông Lưu cũng không phải cố ý khiêu khích, y là dựa theo một trình tự nào đó mà tới... trình tự mạnh yếu. 

Đầu tiên là Lạc Cẩn, sau đó tình hình kém một chút Hoằng Nghị, Bắc Thần và Mộ Bạch là xương khó gặm, vì vậy để đến cuối cùng, nếu như không có gì bất ngờ, sau đó hẳn là Bắc Thần. 

Còn với Hoài Viễn, y trọng thương tạm thời không có uy hiếp. 

Thay vì nói Phó Đông Lưu muốn giết bọn họ, thật ra y chỉ là đang làm suy yếu sức chiến đấu của Ngôn Vô Trạm, việc này so với lấy mạng bọn họ càng tốt hơn, cũng càng đơn giản hơn một chút. 

Một bên là Hoài Viễn, một bên là Lạc Cẩn, Ngôn Vô Trạm hết cách phân thân, phen này hắn rõ ràng tiều tụy không ít, đặc biệt Phó Đông Lưu nhiều lần đánh lén thành công, điều này khiến nghi ngờ gì đó của hắn càng mãnh liệt... 

Hắn cố gắng tìm kiếm, mà cùng lúc, Lạc Cẩn vào lúc hắn giúp y thay thuốc, đột nhiên kéo Ngôn Vô Trạm qua, y nhìn như làm nũng tựa trên bả vai người kia, nhưng biểu tình trên mặt lại vô cùng tỉnh táo... 

”Tông Bảo, cẩn thận Hoài Viễn, hắn không đúng.” 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.