Lạc Cẩn đã chất chứa quá lâu, thông qua mức độ kịch liệt hiện giờ của y, người kia có thể cảm nhận được.
Hắn bị xô đẩy của y ở bên cạnh hồ lạnh như băng trượt tới lui, mỗi khi hắn cách xa rồi, Lạc Cẩn lập tức nắm lấy eo hắn, thô bạo kéo trở về, sau đó sẽ lại từng chút một xô đẩy tới, may mà tảng đá kia đủ trơn trượt, nếu không ngực hắn nhất định là ngàn lỗ vạn hố rồi...
Nửa người dưới còn ở trong ao nước ấm áp, phần còn lại liền lộ ra trong không khí, hai loại nhiệt độ tương phản khá lớn, người kia cứ qua lại giữa băng và lửa...
Người kia muốn bảo Lạc Cẩn chậm một chút, thế nhưng bị đè nặng như vậy, hắn cơ bản nói không thành câu, tay ướt nhèm, cái gì cũng không nắm được, chỉ ở trên tảng đá trơn trượt để lại từng vết dấu ngón tay...
Da Lạc Cẩn thật lạnh, so với người bình thường nhiệt độ phải thấp hơn rất nhiều, ngay cả chỗ kia cũng lạnh, cảm giác cùng những người khác cho người ta cảm giác khác biệt...
Thứ lạnh như băng ở trong bụng hắn đấu đá lung tung, bởi vì nhiệt độ khác biệt, cho nên cảm giác cũng mãnh liệt hơn, người kia thậm chí có thể biết chính xác vị trí y tiến vào... còn có hình dạng.
Da Lạc Cẩn trơn trượt, lại có cảm giác lạnh lẽo, không hiểu sao khiến hắn nhớ lại con rắn ở Lâm Nghiệp Thành...
Nhưng là Lạc Cẩn hắn không chán ghét, cũng không có một chút cảm giác buồn nôn đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hoang-2/3136365/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.