Tên nhóc Hoằng Nghị này lại muốn làm tới cùng?
Việc này hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của Ngôn Vô Trạm.
Hắn cho rằng, Hoằng Nghị cùng lắm cũng chỉ hôn hôn sờ sờ, khác người nhất chính như vừa nãy, bước cuối cùng hắn cơ bản là không nghĩ tới. . . . . . Vì Hoằng Nghị sẽ không làm loại chuyện kia. Vì vậy sự phản kháng của hắn cũng không quyết liệt như vậy, chỉ là cố gắng ngăn cản mà thôi.
Thế nhưng. . . . . . Hoằng Nghị không chỉ muốn như vậy mà thôi. . . . . . Y thậm chí còn đang làm công tác chuẩn bị cho hắn. . . . . .Điều này khiến cho Ngôn Vô Trạm có chút khinh địch cũng có cảm giác tự mình chuốc lấy khổ.
Hắn xem thường Hoằng Nghị rồi.
Hoằng Nghị sau khi đi vào không lập tức cử động, mà để người kia có thời gian thích ứng, cảm thấy gần đủ rồi, y mới bắt đầu đưa đẩy.
Động tác của Hoằng Nghị rất lớn, nhưng cũng không thô bạo lắm, ít nhất y không làm đau người kia, chỉ là căng đến khó chịu.
Đột nhiên liền đi vào hai cái, bôi trơn gì đó cũng không nhiều lắm, cảm giác khô khốc này khiến người kia không nén được cau mày. . . . . . Chân hắn co rút, phần bụng một mảng lạnh lẽo, người kia trừng hai mắt nhìn trang trí có một phong cách riêng của lầu xanh này, khiến cho ra vào của Hoằng Nghị càng thêm thuận lợi, sau khi cảnh giác cũng hạ thấp, Ngôn Vô Trạm đột nhiên đạp y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hoang-2/3136336/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.