Lạc Cẩn nói xong lời này, quên trong miệng còn có nước trà, người kia ngạc nhiên há to miệng, chất lỏng màu trà nhạt liền theo khóe miệng chảy xuống, thấm ướt vạt áo hắn, dáng vẻ như vậy cũng không tính là đẹp mắt, nhưng Ngôn Vô Trạm không để ý tới. . . . . .
Hắn nghe thấy một tin tức so với Phó Đông Lưu mưu phản còn khiến hắn kinh ngạc hơn.
Lạc Cẩn không có sao chứ?
Cũng không phải Ngôn Vô Trạm không nghĩ tới đi ôm ấp đàn ông khác, chỉ là Lạc Cẩn chủ động đưa tới cửa như vậy, khiến hắn thật sự khó thể tiếp nhận. . . . . .
Hắn có kích động muốn chạy ra ngoài xem thử sắc trời.
Lấy hiểu biết của hắn với Lạc Cẩn, dù lời này y nói rất chân thành, rất thành khẩn, Ngôn Vô Trạm cũng không có cách nào tin tưởng y, hết cách rồi, việc xấu của y đầy rẫy. . . . . .
Hơn nữa, Lạc Cẩn làm sao biết hắn từng có suy nghĩ này?
Nhìn ra nghi ngờ của người kia, Lạc Cẩn hào phóng nở nụ cười, y nói với người kia, "Lúc trước ở Thanh Lưu Thành, có lúc ánh mắt ngươi nhìn ta mê mẩn."
Nếu trong miệng Ngôn Vô Trạm còn trà, lần này e là trực tiếp phun lên gương mặt tinh xảo của Lạc Cẩn rồi. . . . . .
Lạc Cẩn lại nói ánh mắt hắn nhìn y đắm đuối. . . . . .
Ngôn Vô Trạm không thể nào tưởng tượng được cái này cuối cùng là tình huống thế nào, hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hoang-2/3136325/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.