Lời này Ngôn Vô Trạm sao có thể nói ra chứ?
Hắn lắc đầu.
Động tác của Bắc Thần đột nhiên dừng lại, Ngôn Vô Trạm còn chưa biết xảy ra chuyện gì, hắn đã bị Bắc Thần bế lên.
Cùng với ôm ấp bình thường không giống nhau, Bắc Thần còn đang ở trong người hắn, y cứ ở trong tư thế hai người kết hợp kia nâng hắn lên, lưng hắn dán vào ngực y, dáng vẻ kia vô cùng giống như đứa nhỏ được người lớn ôm xi tè. . . . . .
Hắn là một người đàn ông to lớn, nặng nhẹ bao nhiêu hắn dĩ nhiên biết rõ, nhưng Bắc Thần lại ôm khá nhẹ nhàng, không chỉ thứ kia không trượt ra, mấy bước đi của y cũng rất vững vàng. . . . . .
Hai người vốn ở gần cửa ngọn núi giả, đi chưa được mấy bước đã đến cửa, nhìn thấy ánh sáng tới gần, người kia liền cảm thấy không ổn, hắn nỗ lực tránh khỏi ngực Bắc Thần, nhưng hắn hơi động, Bắc Thần lập tức liền bắt đầu đâm tới. . . . . .
Eo lưng trực tiếp mềm nhũn, hắn lần nữa xụi lơ trên người Bắc Thần.
"Gọi tướng công nghe thử." Bắc Thần lại nói một lần, sau đó y dán lên mặt người kia, cùng hắn nhìn về phía cửa động, "Nếu không sẽ ôm ngươi đi ra ngoài, ngay trước mặt những thủ vệ kia làm ngươi. Đúng rồi, còn cái tên thị vệ dính người kia của ngươi nữa, đến lúc đó nhất định sẽ rất thú vị."
"Đừng hồ đồ." Người kia quát lớn. Tư thế này, hắn vừa nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hoang-2/3136314/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.