Ngôn Vô Trạm và Vân Dương được mời đến chỗ ngồi, đối phương còn dâng trà lên.
Có điều ở đây không có người ở, chỉ có hai thanh niên.
Người có con ngươi ánh vàng kia ngồi trên ghế, gã vô cùng nhàm chán chơi đùa đầu ngón tay của mình. Biết thanh niên có vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng kia ngồi xuống cạnh gã, dáng vẻ lười biếng của gã mới trở nên tốt hơn, nhưng con ngươi ánh vàng lại hiện lên một tia sáng khác.
Gã liền trực tiếp ngồi dậy, sau đó mắt không chớp nhìn người bên cạnh... Bộ dáng kia, lại thật sự có chút giống như chó nhà... còn là loại đặc biệt bám người.
Thế nhưng đối phương cơ bản cũng không để ý đến gã, ngay cả một ánh mắt cũng không bố thí cho, người nọ cũng không ngại, cứ tiếp tục nhìn, lúc này người từ đầu đến cuối đều không có biểu tình gì mở miệng nói...
"Sự tình thật ra là như vầy" giọng nói gã và người nọ giống nhau, nhẹ nhàng nhưng cũng lạnh nhạt, "Chúng ta ẩn cư ở trong rừng này, ít tiếp xúc với người trong thành, cuộc sống trước đây không quấy rầy lẫn nhau, cuộc sống đó vẫn luôn hài hòa và yên bình, đột nhiên lại bị làm cho rối loạn..."
Sắc mặt người kia lúc này hơi dịu lại, nhưng lòng vẫn còn sợ hãi, nhìn hai người khởi xướng trước mặt, cho dù thái độ bọn họ hiện giờ lễ phép bao nhiêu, Ngôn Vô Trạm cũng không có cách nào có chút cảm tình với bọn họ... trái lại càng thêm căm hận.
Nếu như có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hoang-2/3136265/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.