Tảng sáng, sương mù mờ mịt, cây cối mông lung, chỉ có người tỉnh táo.
Ở đây lâu như vậy, Ngôn Vô Trạm lần đầu tiên phát hiện, thì ra rừng cây sáng sớm xinh đẹp như vậy, giống như cảnh tiên, không chân thực lắm.
Có điều, cảnh sắc có đẹp, cũng chỉ trong thoáng chốc, cảnh trong mộng có thật, cũng chỉ sớm nở tối tàn, cuối cùng đều phải trở lại dáng vẻ vốn có.
Căn nhà nhỏ như ẩn như hiện trong sương mù, người kia đi hơi xa một chút, hắn biết gian nhà này cách âm không tốt lắm, hắn không muốn nghe thấy gì đó, hắn không muốn nghe thấy âm thanh. . . . . .
Vì vậy hắn tránh đi.
Không phải trốn tránh, chỉ đơn giản là không muốn làm dơ lỗ tai của chính mình mà thôi.
Lâu ngày gặp lại, Ngôn Vô Trạm cho là bọn họ ít nhất phải đến lúc trời sáng rõ hoàn toàn mới dậy, nhưng sương mù này còn chưa tan, đã có người mời hắn trở về. Bọn họ sắp khởi hành rồi.
Lúc Ngôn Vô Trạm trở lại căn nhà nhỏ, Phó Đông Lưu đang sắp xếp người bên dưới của y, còn Vân Dương thì lại dựa ở một bên phun mây nhả khói, có lẽ do quá chăm chú, hắn cũng không phát hiện người kia tới gần. . . . . .
Phó Đông Lưu dặn dò xong công việc, cũng bảo mọi người chuẩn bị xuất phát, sau đó y mới đi tới đẩy Vân Dương. Biểu hiện thanh cao đến gần như lạnh nhạt kia của y, lúc đối diện với Vân Dương liền lập tức thay đổi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hoang-2/3136254/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.