Hoằng Nghị rất chậm chạp nháy mắt hai cái, hơi lộ ra ánh mắt mê man mới lần nữa tìm lại tỉnh táo, y nhìn người ở trên đỉnh đầu, cũng không trực tiếp trả lời Ngôn Vô Trạm, mà chỉ nói, "Ta không ngủ với ngươi."
Thật ra Hoằng Nghị đã sớm biết, hắn và Ngôn Vô Trạm chuyện gì cũng không xảy ra, thân thể là của mình, làm hay chưa làm chuyện đó Hoằng Nghị so với ai khác đều rõ ràng.
Thế nhưng Ngôn Vô Trạm vẫn ngậm miệng không nói, mỗi lần hỏi, hắn đều là mập mờ...
Nam nhân này, quả nhiên rất đáng ghét.
Đã thành cái dạng quỷ này rồi, người này lại vẫn có thể khinh bỉ nhìn hắn, điều này khiến Ngôn Vô Trạm có loại kích động muốn ném Hoằng Nghị xuống, có điều hắn không làm vậy, hắn không chấp nhất với tiểu quỷ.
Hơn nữa tình hình Hoằng Nghị thật sự rất không ổn.
Hắn chỉ khinh thường hừ một tiếng...
"Ngươi rất đáng ghét." Từ trong ra ngoài, không có chỗ nào coi được.
Ngôn Vô Trạm ngoài cười nhưng trong không cười trả lời, "Cảm ơn đã khen."
Hoằng Nghị khẽ hít một hơi, lại bổ sung, "Còn khiến người khác thấy phiền."
"Ta biết." Cho dù Hoằng Nghị không nói, Ngôn Vô Trạm cũng biết, hắn nhắc nhở Hoằng Nghị, "Nói cái gì ta không biết ấy."
"Không biết?" Hoằng Nghị nhắm mắt lại, dáng vẻ của y dường như rất cố gắng, việc này khiến dáng vẻ tươi cười của Ngôn Vô Trạm có chút cứng ngắc, có điều may mắn, Hoằng Nghị rất nhanh lại mở ra, "Ta chán ghét đàn ông."
"Cái này cũng biết." Ngôn Vô Trạm đang dẫn dụ Hoằng Nghị nói chuyện, hắn muốn y giữ được tỉnh táo, kiên trì.
"Càng chán ghét ngươi hơn."
Ngôn Vô Trạm bất đắc dĩ quệt môi dưới, hắn thầm nói, Hoằng thiếu gia có thể nói gì đó khác chút không, ra vẻ ghê gớm vẫn là hai câu này, y nhất định phải nhấn mạnh vấn đề hắn đã sớm biết này sao...
Cho dù y nói bao nhiêu lần, hắn cũng sẽ không có cảm giác vô cùng xấu hổ, xấu hổ đến chết...
Đứa nhỏ này thật không hiểu chuyện, lại vào thời điểm này còn không nói với ta mấy lời dễ nghe, y không biết hiện tại y rơi vào trong tay Ngôn Vô Trạm này rồi sao?
Nghĩ lại, người kia nở một nụ cười bí hiểm...
"Hoằng công tử, có những lời lặp lại quá nhiều, cũng có thể bị hiểu thành giấu đầu hở đuôi." Hắn cố ý xuyên tạc ý tứ của y, vẻ mặt thần bí nhìn y nói, "Nói không chừng thật ra là ngươi thích ta, nếu không làm gì cứ phải nhấn mạnh ngươi chán ghét ta thế nào?"Đổi thành trước đây, Hoằng Nghị nhất định sẽ mắng hắn không biết xấu hổ...
Thế nhưng lúc này, Hoằng Nghị chỉ là hời hợt hỏi ngược lại một câu, "Phải không?"
Thấy Hoằng Nghị không phản bác, người kia bắt đầu táo tợn hơn lại thêm mắm thêm muối, hắn nói rất rõ ràng rành mạch, hắn cho tên tiểu quỷ tự cao tự đại này một bài học thật tốt, "Chính là vì để ý, cho nên mới để ở bên miệng, có câu nghĩ một đằng nói một nẻo*, phụ nữ đều như vậy, trong lòng càng thích ngoài miệng càng nói chán ghét."
(*Khẩu bất đối tâm)
Hoằng Nghị không sửa lại lời bậy bạ của Ngôn Vô Trạm, y chỉ nhìn biểu tình của người kia, nghe hắn tinh thần hăng hái giảng giải, đầu óc càng ngày càng lộn xộn, có rất nhiều hình ảnh, rất nhiều vấn đề đều trôi nổi bên trong, Hoằng Nghị dần dần không nắm bắt được, cũng nghĩ không ra, dù không muốn, mắt vẫn từng chút nhắm lại...
"Có hơi lạnh..." Giọng nói Hoằng Nghị trở nên nhẹ bẫng.
Người kia cả kinh, hắn nhận ra tình hình Hoằng Nghị không ổn, hắn vội vàng tăng nhanh tốc độ nói, cũng ôm chặt lấy Hoằng Nghị, nhưng năng lực của hắn có hạn, dù hắn làm thế nào, nói thế nào, Hoằng Nghị đều không thể đưa ra đáp nào nữa, y đang từ từ rơi vào hôn mê...
"Hoằng Nghị, ngươi kiên trì một chút nữa, trời sắp sáng rồi, Hoằng Nghị, ngươi đừng ngủ, nếu ngươi ngủ, ta thật sự sẽ 'ăn' ngươi! Ta cũng không có dọa ngươi, Hoằng Nghị, là đàn ông thì kiên trì chịu đựng, ngươi đừng để ta coi thường ngươi!"
Mặc kệ Ngôn Vô Trạm kêu gào thế nào, Hoằng Nghị đều không có phản ứng. Hoằng Nghị nóng đến dọa người, hắn ôm y, không ngừng hỏi y còn lạnh không? Thế nhưng câu hỏi này, vĩnh viễn không được đáp lại...
Bầu trời màu đen như mực từ từ trở thành nhạt, đã có thể thấy được dấu hiệu màu xanh nhạt, mà lúc này, Hoằng Nghị một chút phản ứng cũng không có.
"Ngươi không phải hỏi ta là ai sao? Ta cho ngươi biết, ngươi nghe cho rõ. Ta là đương kim thánh thượng, ta là hoàng đế Nam Triều, tên thật của ta là Ngôn Vô Trạm..." Người kia dừng một chút, lại tiếp tục nói, "Thật ra ngươi hẳn là nên cảm thấy may mắn, ngươi có thể được hoàng thượng diễn tuồng cho ngươi xem, diễn vai đào võ, ngươi muốn ném hoàng thượng từ lầu hai xuống, ngươi còn từng cởi quần áo hoàng thượng, để hoàng thượng canh đèn, ngươi thậm chí còn để hoàng thượng quỳ xuống..." nhìn đôi mắt đóng chặt của Hoằng Nghị, tâm tình lo lắng đột nhiên bình phục lại, chỉ là, cảm thấy đau thương...
"Ngươi ôm hoàng thượng ngủ một đêm, ngươi còn to gan lớn mật cưới hoàng thượng, kiệu cưới vừa vào cửa ngươi liền trực tiếp đá hoàng thượng vào lãnh cung, Hoằng Nghị, dựa vào những tội lỗi này của ngươi, trẫm dù có chặt đầu của ngươi, cũng không quá đáng."
Nghĩ đến chuyện đã qua, lúc đó cảm thấy không thể chấp nhận, bây giờ nhớ lại giống như đứa nhỏ làm trò, trước đây tại sao hắn không phát hiện, Hoằng Nghị trẻ con như vậy... Y còn cố ý đụng vào hắn.
"Có điều, ngươi cũng là người đầu tiên đưa đồ ăn vặt ven đường cho hoàng thượng, cũng là người đầu tiên không vì mục đích gì mua đồ cho hoàng thượng... Tuy rằng mấy thứ kia của ngươi thật sự rất khó ăn, thế nhưng Hoằng Nghị, cám ơn ngươi..."Hơi thở Hoằng Nghị đang yếu dần, Ngôn Vô Trạm ôm lấy đầu của y, thật ra hắn hiện tại đi ra ngoài, cũng chưa chắc sẽ gặp nguy hiểm, thế nhưng hắn không thể đi...
Hắn không thể đi mạo hiểm, hắn là hoàng thượng, hắn không thể bất kỳ sơ sót nào.
Dù biết hiện tại nếu không cứu Hoằng Nghị e rằng sẽ thật sự không kịp nữa...
Thân là Äế vÆ°Æ¡ng, hắn là bá chủ thiên hạ, hắn lại là ngÆ°á»i không thá» tá»± là m chủ* nhất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]