Không khí lạnh như băng khiến Ngôn Vô Trạm theo bản năng rùng mình một cái, cùng lúc đó hắn cũng nắm chặt lấy tay Lạc Cẩn, người kia lắc đầu, ra hiệu y không nên như vậy, "Đây là chỗ của tứ tiểu thư, không nên làm bậy."
Động tác của Lạc Cẩn bị người kia cắt ngang, thân thể đang hạ xuống lại nâng lên lần nữa, y liếc mắt nhìn phía dưới một cái, con ngươi u ám đối diện người kia, "Ta cũng rất lâu rồi chưa chạm vào ngươi, ngươi không muốn sao?"
Ánh mắt dịu dàng, còn có giọng nói trầm thấp này khiến cổ họng người kia căng cứng, không cần đụng chạm, chỉ mới nhìn, người kia đã có cảm giác...
Đối với Lạc Cẩn, hắn trước sau không có khả năng chống cự.
Thân thể cùng cảm giác vô thức bị dẫn dắt, bị y ảnh hưởng...
Giống như là độc dược, như một loại tà thuật, dính vào liền bỏ không được...
"Không phải..." Bị Lạc Cẩn nhìn như vậy , Ngôn Vô Trạm không có cách nào giữ được tỉnh táo, hắn nghiêng qua một bên, không nhìn ánh mắt Lạc Cẩn nữa. Hắn giải thích, nhưng thái độ đã không còn cứng rắn như vừa rồi, "Ngươi là huynh trưởng, truyền ra ngoài sẽ thành cái dạng gì, hình tượng ngươi khó khăn lắm mới dựng nên vì việc nhỏ như vầy mà ảnh hưởng thật không đáng."
"Nhưng ta rất nhớ ngươi, ta đã rất lâu chưa hôn ngươi, chưa sờ ngươi, thậm chí chưa nhìn thấy thân thể ngươi..." Bàn tay lạnh lẽo tìm kiếm trong vạt áo mở rộng của người kia, y có thể cảm nhận được người kia vì đụng chạm của y mà run rẩy, còn có dáng vẻ nín nhịn này của hắn càng khiến người ta yêu thích. Sờ sờ, Lạc Cẩn liền lại ép xuống, có điều y không hôn hắn, chỉ là lấy môi sượt qua tai người kia, "Không chỉ có ta nhớ ngươi, nó cũng nhớ ngươi, hiện giờ chỉ cần nhìn thấy ngươi, nó sẽ đứng lên."
Lạc Cẩn nói xong, còn cố ý ưỡn eo lên hai lần, sống lưng người kia trong nháy mắt cứng đờ, nhưng rất nhanh, xương cốt khắp người đều mềm nhũn ra...
Hắn không chịu được nhất chính là Lạc Cẩn dùng vẻ mặt nghiêm chỉnh đó nói những lời hạ lưu này...
"Ngươi gần đây cũng không cho ta đụng vào..." Lạc Cẩn hôn tai người kia, giọng nói mang một chút oán trách, "Chúng ta từ khi quen biết đến bây giờ, cũng chỉ làm chuyện đó một lần, trước đây sức khỏe ta không được, nhưng bây giờ, ta hồi phục rất tốt..."
Lạc Cẩn đang ám chỉ, bọn họ sau này có thể làm thêm một ít.
Người kia ho khan hai tiếng, nếu như Lạc Cẩn ở dưới, hắn sẽ không để ý chút nào, muốn làm thì làm, không có bất kỳ gánh nặng, cũng không cần lo lắng chuyện khác, dù hiện giờ, thân thể của Lạc Cẩn, gương mặt y đối với hắn vẫn có sức hấp dẫn rất mạnh, nhưng mà... Hắn không muốn lại bị Lạc Cẩn đè bên dưới.Trừ phi Lạc Cẩn để hắn ôm. Có điều việc này là không thể nào. Vì lẽ đó, Ngôn Vô Trạm vẫn luôn lảng tránh chuyện này...
"Hôm nay thật sự không tiện." Tay Lạc Cẩn lập tức liền muốn luồn vào trong quần của hắn, người kia lại vội vàng nắm lấy một lần nữa, hắn lắc đầu với Lạc Cẩn, nói cho y biết thật sự không thể tiếp tục.
"Không tiện?" Lạc Cẩn không tức giận, ngược lại bật cười, hắn nhỏ giọng hỏi người kia, "Cái kia* của ngươi tới sao?" Cho nên mới không tiện...
(*Cái này là chỉ bạn thân của chị em phụ nữ ạ!)
"Ngươi mới có cái đó." Người kia nhìn lên lườm một cái, cái tên này không biết giữ mồm giữ miệng rồi.
"Cái gì?" Lạc Cẩn bám riết không thôi.
"Không phải là..." Nhìn thấy vẻ trêu chọc trong mắt Lạc Cẩn, Ngôn Vô Trạm phát hiện hắn bị chọc ghẹo rồi, liền trực tiếp xoay người, không tiếp tục để ý Lạc Cẩn.
Hắn biết, vì danh dự không dễ dàng tạo nên, Lạc Cẩn sẽ không lỗ mãng.
Cằm Lạc Cẩn khoát lên vai người kia, Ngôn Vô Trạm nhắm mắt lại cũng biết y đang cười, người kia hơi đổi tư thế, trực tiếp chuẩn bị ngủ.
"Ta nói, Hoài Viễn dường như có chút ý đồ với ngươi." Lạc Cẩn đem toàn bộ trọng lượng đều đặt lên người người kia. Lúc y nói chuyện, cằm vẫn dán chặt lấy, thế nên đầu lúc lên lúc xuống, cực kỳ giống một đứa trẻ ngang bướng.
Lạc Cẩn thuận miệng nói khiến người kia trong nháy mắt nín thở, ngay cả tim cũng nhảy lên một cái, tròng mắt hơi chuyển, người kia cười cứng đờ, "Đùa gì thế, hắn là em rể tương lai của ngươi, lời này bị người khác nghe được sẽ thành cái dạng gì."
"Nhưng ta cứ cảm thấy ánh mắt của hắn nhìn ngươi không đúng lắm." Lạc Cẩn ấn vai người kia lại, khiến hắn nằm ngửa ra lần nữa, sau đó hai tay y chống quai hàm, nhìn người kia, "Ngươi có biết hay không, ngươi rất mời gọi đàn ông yêu thích."
Án mắt Lạc Cẩn lần nữa trở nên thâm sâu khó dò, người kia không biết y đang nghĩ gì, chỉ mím môi cười yếu ớt, "Ngươi nghĩ nhiều quá rồi."
"Thật sao?" Trong giọng Lạc Cẩn mang theo chần chừ, tại tích tắc người kia gật đầu, y lại nói, "Còn chưa nói đến Bắc Thần trước đây, ngay cả Hoằng Nghị, thái độ đối với ngươi cũng không bình thường."
Nghe thấy tên Bắc Thần, người kia đột nhiên lại đau nhói, hắn dùng sức hít một hơi, lúc này mới đem sự chú ý một lần nữa chuyển lên người Lạc Cẩn...
"Cảm giác của Hoằng thiếu gia đối với ta chỉ có chán ghét, vô cùng chán ghét, việc này, tất cả mọi người đều biết." Tang sự của nhân viên thu chi, rồi mời tới nhiều nhân vật có máu mặt như vậy, chán ghét của Hoằng Nghị đối với hắn mọi người đều biết rồi.
"Hoằng Nghị chán ghét đàn ông, nếu thật sự chọc đến hắn, dù là con trời, Hoằng Nghị cũng sẽ giết không tha, thế nhưng hắn lại không động đến ngươi." Nhiều lắm cũng chỉ tìm đến Ngôn Vô Trạm gây rối mà thôi, việc này không giống việc Hoằng Nghị sẽ làm.Lạc Cẩn nói đến Hoài Viễn khiến người kia kinh hãi không thôi, nói đến Bắc Thần cũng khiến hắn cân nhắc một hồi, nhưng Hoằng Nghị này... Đây hẳn là Lạc Cẩn suy nghĩ nhiều mà thôi, toàn là chuyện bịa đặt.
Người kia cười cười không tỏ rõ đúng sai, hắn bảo Lạc Cẩn không nên nói mấy lời ngây thơ này nữa, Lạc Cẩn cũng không hỏi tới, chuyện này liền cứ như vậy cho qua...
Lạc Cẩn mang theo hắn ở chỗ Lạc Tĩnh Nhu mấy ngày. Trong thời gian này, Lạc Cẩn đã danh chính ngôn thuận ngồi ngang hàng với Lạc Phồn.
Ngôn Vô Trạm còn từng nghe thấy Lạc Tĩnh Nhu khuyên nhủ Lạc Cẩn, dù sao mọi người đều là huynh đệ, nhưng không có gì có thể thay đổi được quyết định của Lạc Cẩn.
Lạc Cẩn trở nên càng thêm bận rộn, có lúc tới khuya mới về, vì vậy bình thường nếu như buổi tối ra ngoài, Lạc Cẩn cũng sẽ không mang theo người kia, nhưng sẽ kể lại với hắn mọi việc xảy ra.
Hôm nay, Lạc Cẩn ra khỏi thành chọn vật liệu sắt, y phải mấy ngày sau mới có thể trở về, trước đây việc này đều do Lạc Phồn làm, bởi vậy có thể thấy, địa vị Lạc Cẩn đã vượt xa trước đây.
Người kia tự mình đưa y lên thuyền, có điều hắn cũng không lập tức trở về Lạc Phủ mà tìm một quán mì nhỏ, ăn một bát, sau đó nhân đêm tối, tiến vào một căn nhà dân.
Chờ lúc trời gần như tối đen, Hoài Viễn đã tới.
Việc Ngôn Vô Trạm bảo y làm, Hoài Viễn đã điều tra xong.
"Mấy người chết này đều có quan hệ với Lạc Phồn." Hoài Viễn vừa vào cửa, liền đi thẳng vào vấn đề, "Có điều quan hệ của bọn họ rất bí ẩn, thần tra xét rất lâu mới tra ra được."
Trong phòng không có đèn đuốc, người kia đứng chắp tay nhìn mạng nhện góc tường, tất cả những thứ này không khác mấy suy nghĩ của hắn.
"Nhân viên thu chi của Hoằng Phủ, rất lâu trước đây từng làm việc cho Lạc lão gia, có điều hắn không ở trong Thanh Lưu Thành, cũng không ai biết quan hệ này của bọn họ. Thương nhân kinh doanh vũ khí, vũ khí do Lạc Gia và Hoằng Gia đúc ra, một phần là qua tay hắn tiêu thụ. Còn có ông chủ tiền trang*, tiền trang kia vốn rất nhỏ, nhưng tiền lưu động lại rất lớn, quy mô thật sự đã sớm vượt khỏi tiền trang ở đế đô, ngoài ra..."
(*Tiền trang: một dạng ngân hàng thời xưa)
Mấy người chết trước đó, mọi ngành nghề, mọi thân phận đều có, dù Ngôn Vô Trạm nghĩ như thế nào, cũng không thể đem bọn họ kết nối với nhau, hôm đó nghe thấy mấy lời Mộ Bạch châm biếm Lạc Cẩn, Ngôn Vô Trạm lập tức hiểu rõ...
Điểm giống nhau giữa bọn họ chính là Lạc Phồn. Bọn họ đều có liên hệ với Lạc Phồn. Bọn họ đều là những điểm Lạc Phồn hoặc Lạc lão gia âm thầm sắp xếp...
Vì vậy Mộ Bạch mới có thể nói nguồn sống của Lạc Phồn đều bị Lạc Cẩn chặt đứt... Tra ra được điểm giống nhau, sau đó chính là bọn họ đang làm chuyện gì cho Lạc Gia...
Ngôn Vô Trạm vẫn hoài nghi Lạc Gia có hành động bất hợp pháp trong bóng tối nhưng Lạc Gia tiến hành quá bí ẩn, triều đình phái người mấy lần cũng không thể tra ra. Ngôn Vô Trạm phen này tới Lạc Gia cũng là vì điều tra chuyện này...
"Lúc mới tới Thanh Lưu Thành, ta đã theo dõi Lạc Phồn, hắn thường hay đến Xuân Phong Lâu."
Ngôn Vô Trạm chờ đợi chính là cái này. Hoài Viễn quả nhiên không để hắn thất vọng.
Hắn gật đầu, "Đi, chúng ta đến Xuân Phong Lâu."
Bọn họ dĩ nhiên không phải đi tìm kỹ nữ, mà là đến xem Xuân Phong Lâu này đến cùng có trò trống gì...
Hai người cải trang, đi thẳng đến Xuân Phong Lâu, có điều bọn họ cũng không làm ầm ĩ, mà là ăn mặc mộc mạc, đóng vai một người khách keo kiệt...
Nhiệt tình của tú bà với bọn họ có thể thấy được chút ít, hai người này cũng không tức giận, đến phòng, từng người đánh bất tỉnh cô nương của mình, gặp nhau ở sân sau...
Giờ phút này, hai người đều mặc đồ đen, màu này hoà vào bóng tối, không dễ phát hiện.
"Tìm cửa ngầm."
Hoài Viễn gật đầu một cái, liền theo dặn dò của người kia đi làm việc, nhìn động tác nhanh nhẹn của Hoài Viễn, khó chịu lẩn quẩn trong lòng nhiều ngày cuối cùng có một chút dịu xuống...
Dáng dấp như vậy mới là Hoài Viễn của hắn. Mới là thói quen mà hắn quen thuộc.
Với bản lãnh của Hoài Viễn, tìm cửa ngầm đối với y mà nói là dễ như ăn cháo, y rất nhanh đã có kết quả.
Cửa ngầm đặt tại gần nhà xí, chỗ này người qua người lại, cũng là một chỗ náo nhiệt, người kia nhìn cửa nhỏ ẩn giấu cực sâu này, thầm nói Lạc Gia này cũng thật lợi hại, cửa ngầm này lại ngang nhiên đặt trước mặt mọi người, thế nhưng cũng không ai chú ý, cũng không để ý...
Chỗ nguy hiểm nhất cũng là chỗ an toàn nhất.
Ngôn Vô Trạm liếc mắt ra hiệu, hai người liền tiến vào cửa ngầm nhỏ hẹp này. Bạn đang
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]