Hắn tỉnh lại ngay trên chiếc giường đã sập, cột giường đã gãy, ván gỗ vẫn còn. Ngôn Vô Trạm không biết Bắc Thần làm sao có thể khiến mấy tấm ván gỗ này vẫn có thể chống đỡ trọng lượng của hắn, ngủ một đêm cũng không sập xuống.
Bắc Thần làm khá chắc chắn, Ngôn Vô Trạm lê từ trên ván gỗ xuống dưới cũng không sập, trong lòng hắn thầm nói có vẻ phen này hắn phải qua đêm trên tấm ván này rồi...
Muốn đổi giường, cơ bản không khả năng.
Ngôn Vô Trạm không nhớ được Bắc Thần giúp hắn tắm rửa khi nào. Nói chung, trên người không có một chút vết bẩn, ngay cả trên khăn trải giường cũng không thấy, nếu không phải trên người còn lưu lại cảm giác đêm qua, việc hắn từng trải qua càng giống như một giấc mộng... Không chân thực lắm.
Có lẽ là thân thể đã quen, cũng có lẽ do kỹ xảo của Bắc Thần tốt, Ngôn Vô Trạm không khó chịu như những lần trước, eo xót chân đau thì không thể tránh khỏi, phía sau cũng đau, nhưng cái đau này có thể nhịn được, chí ít hắn vẫn có thể bước đi như bình thường.
Người kia đỡ thắt lưng, đi tới trước cửa, hắn vốn muốn đi ra ngoài, thế nhưng sau lại trực tiếp tựa vào bên cửa.
Dưới chân, ánh mặt trời xuyên qua khe cửa len vào, để lại trên mặt đất một đường dài màu vàng, tia sáng kia vô cùng chói mắt, chọc vào mắt người phát đau...
Hai mắt khô khốc, người kia cố sức nháy mấy cái, đêm qua, hắn thiếu chút nữa bị làm cho khóc...
Tuy rằng nước mắt không chảy ra nhưng cứ như vậy lần lượt đảo quanh trong hốc mắt, so với khóc, cũng không khác biệt bao nhiêu...
Nghĩ tới đây, người kia theo bản năng sờ sờ cổ, hắn nhìn không thấy chỗ đó, có điều hắn biết, trên người hắn hiện tại nhất định là màu sắc sặc sỡ...
Bắc Thần hôn rất cố sức, hôn kiểu này, không để lại dấu mới là lạ...
May mà là mùa đông, cổ áo rất cao, nếu không hắn thật sự không có mặt mũi gặp người khác, cũng không thể giải thích... Hắn ở trong phòng của mình, sao lại làm ra những dấu này...
Suy nghĩ người loạn thành một đống, nhưng cuối cùng vẫn đối mặt với hiện thực, hắn trốn tránh không được, hắn đã cùng Bắc Thần phát sinh quan hệ.
Không phải hoàn toàn bị ép buộc, là hắn đồng ý.
Tâm tình hiện giờ, không hờn, không giận, không khó chịu, cũng không thích thú, nói chung là rất phức tạp...Hắn không ghét Bắc Thần, giống như lời Bắc Thần nói, chàng trai mặt mũi xấu xí kia không biết từ lúc nào đã ảnh hưởng đến hắn rất sâu. Có lẽ là từ lúc bọn họ điều tra vụ án, có lẽ là từ lúc Bắc Thần nói ra lời đùa giỡn, cũng có lẽ là từ lúc y nói với hắn câu 'thích hắn'...
Sự thẳng thắn của Bắc Thần khiến người kia không thể chống cự.
Ngày đó trong hẻm vắng, biết được tâm ý của Bắc Thần, chấn động của Ngôn Vô Trạm phải hơn xa so với hắn tưởng tượng. Từ lúc đó, Bắc Thần đã định là sẽ ảnh hưởng đến hắn...
Làm cùng Bắc Thần, Ngôn Vô Trạm không hối hận, cho dù là ở bên dưới.
Một khi đã mê luyến, sau này nên làm sao... Hắn phải xử trí Bắc Thần như thế nào... Đó là một vấn đề.
Giết không được, giữ không được, người kia đã tìm cho mình một phiền toái lớn.
Biết rõ không nên cùng Bắc Thần dây dưa quá sâu, hắn cái gì cũng có thể nếm thử, duy chỉ có không thể nếm thử tình cảm...
Từ xưa đế vương vốn vô tình, Ngôn Vô Trạm cũng vậy, không phải hắn không muốn có, mà là không thể.
Cảm tình sẽ chi phối quyết định của hắn, sẽ ảnh hưởng phán đoán của hắn. Hắn là hoàng thượng, hắn cần một trái tim bình tĩnh và vĩnh viễn thờ ơ, như vậy mới là bộ dạng một hoàng đế nên có.
Đây là lần đầu tiên hắn động lòng, lại nghiêm trọng như thế này.
Hắn suy nghĩ rất nhiều, có thể và không thể, thậm chí cả những chuyện trên trời dưới đất, hắn trước sau vẫn bình tĩnh, chỉ khi nhớ tới Bắc Thần, trong lòng sẽ trướng lên chưa từng có... Giống như tiếng lòng bị xúc động.
Cảm giác đó không thể nào hình dung, rất kỳ diệu, mỗi lần như thế, người kia sẽ cười khổ, hắn không hiểu, hắn sao lại bị Bắc Thần hấp dẫn chứ... sao lại động lòng với y chứ.
Dần dần, suy nghĩ của Ngôn Vô Trạm từ tình cảm chuyển sang chuyện đêm đó. Có rất nhiều chi tiết bị hắn cố gắng bỏ sót, theo thời gian trôi qua mà từ từ rõ ràng, Bắc Thần thích ôm hắn làm, dù là tư thế nào cũng là ôm.
Có mấy lần, y trực tiếp nâng hắn lên, đứng ở giữa nhà dựng thẳng sống lưng, vật kia vừa mạnh vừa sâu đâm vào thân thể hắn, mỗi lần tựa như đều có thể đạt tới một độ sâu hắn không cách nào tưởng tượng...
Bắc Thần cũng thích chân hắn, y chung quy đùa giỡn chân hắn thành các loại tư thế, có lẽ biết rằng chân người kia rất mềm, có một lần, y chính là khoác chân hắn lên khung cửa, hai chân mở thành một đường thẳng tắp, y lại từ bên cạnh tiến vào...
Thủ đoạn của Bắc Thần cũng rất nhiều, so với xuân cung đồ Ngôn Vô Trạm từng xem qua còn nhiều hơn, cảm giác bị y đụng chạm rất tuyệt diệu, tựa như thân thể đều tan chảy, biến thành một bãi nước...
Chỗ đó của hắn giống như chỉ cần chạm tới sẽ bắn, cơ bản không nghe theo khống chế của hắn nữa...
Bắc Thần cũng chưa từng dùng bất cứ thứ gì, tay y, miệng y, còn có thứ to chắc nào đó, cảm giác mang tới khiến người kia hiện tại nghĩ đến đã cảm thấy choáng váng...Đến cuối cùng, Bắc Thần cùng với hết thảy mọi thứ liên quan đến y cả ngày chiếm lấy đầu óc của hắn. Ngôn Vô Trạm đã không thể nghĩ đến chuyện gì khác nữa...
Thân thể hắn khỏe lại rồi, không đau cũng không xót, qua lâu như vậy, Bắc Thần một lần cũng không xuất hiện nữa...
Đối với tình cảm của Bắc Thần, Ngôn Vô Trạm chưa có bất kỳ đáp lại nào, thế nhưng hắn biết, Bắc Thần không bỏ xuống được, dù đêm đó chuẩn bị buông xuống, y cũng không thể làm được... Dù vậy, y vì sao không tới tìm hắn chứ?
Người kia không nén được, liền đi hỏi hộ viện, thế nhưng đáp án hắn nghe được khiến hắn khiếp sợ rất lâu... Bắc Thần đi rồi.
Y đã sớm rời khỏi Lạc Phủ, vào hôm phải dùng hình với người kia đã đi mất. Tiền bạc, quần áo, cái gì cũng không cần. Không ai tìm được y...
Lần trước Bắc Thần về phủ, chính là lần ôm ấp Ngôn Vô Trạm kia, cũng không ai biết.
Người kia còn chưa khôi phục tinh thần từ tin tức này, phía Lạc Phồn lại truyền tới tin tức...
Gần đến cuối năm, y để Ngôn Vô Trạm đi may chút quần áo, tránh không quá giản dị sẽ đánh mất mặt mũi Lạc Gia...
Nghe xong lời này, người kia hừ cười hai tiếng, Lạc Phồn đây rõ ràng cho thấy ý không ở trong lời*. May quần áo là giả, Lạc Phồn muốn ra tay với hắn mới là thật...
(Nói A nhưng ý là B)
Có điều, thế này không giống như việc Lạc Phồn sẽ làm.
Lạc Phồn sợ nhất chính là danh dự Lạc Gia bị ảnh hưởng. Hiện tại y lại trắng trợn động sát tâm* với hắn, việc này khiến Ngôn Vô Trạm khó tránh khỏi nghi ngờ, y là hoàn toàn nắm chắc, hay là có biến cố gì khác...
(*Động sát tâm: muốn giết người)
Ngôn Vô Trạm cảm thấy cái sau có khả năng khá lớn.
Lạc Phồn đối với hắn vô cùng đau đầu nhức óc, nhưng lại không có cách nào giết hắn, y chỉ có thể dùng chiêu trò, nhưng y đối phó hắn cũng chỉ có một lần bỏ đói kia. Rất lâu sau đó, Lạc Phồn cũng không ra tay với hắn, đây không phải là Lạc Phồn đã suy nghĩ lại, mà là có chuyện gì vướng chân y, y không thoát ra được... Ngay cả thời gian giết hắn cũng không có.
Lạc Phồn nếu đã là chó cùng rứt giậu*, chỉ e hiện giờ là cơ hội cuối cùng rồi, Lạc Phồn cuối cùng cũng có cơ hội giết hắn.
(*Cẩu cấp khiêu tường: chó cùng rứt giậu, ý chỉ người bị dồn vào đường cùng, việc gì cũng có thể làm)
Lý do này, hắn đã nghĩ tới.
Ngôn Vô Trạm được mang ra khỏi Lạc Phủ, bất ngờ lại có kiệu chờ hắn bên ngoài. Người kia cười cười, cúi người ngồi vào, binh đến tướng đỡ, nước tới đất ngăn*, cũng đến lúc kết thúc cuộc sống như vậy rồi...
(*Binh lai tương đáng, thủy lai thổ yểm: tới đâu hay tới đó)
Người kia không vén màn kiệu, mặc cho kiệu phu khiêng hắn chạy đi đâu, Ngôn Vô Trạm nghe được tiếng người ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn vắng vẻ...Lần này Lạc Phồn thật đúng là được ăn cả ngã về không rồi, nắm tay người kia đỡ má, vô cùng buồn chán nhìn trong kiệu, hắn chợt phát hiện, cái kiệu này vô cùng xa hoa, với thân phận của hắn, cơ bản không phù hợp ngồi trong cái kiệu sang trọng như vậy...
Hơn nữa, cái kiệu này hình như hắn đã gặp qua ở đâu rồi...
Người kia vỗ trán một cái, cái kiệu này là của Lạc Phồn...
Quả nhiên, hắn đoán không sai.
Trong tích tắc đáp án hiện ra, cỗ kiệu rơi xuống ầm một tiếng, người kia bị ngã hơi hoảng, vội vàng đỡ lấy cửa sổ bên cạnh. Lúc này, tiếng ồn ngoài kiệu vang lên, vũ khí va chạm kêu lên leng keng...
Người kia vẫn không nhúc nhích, lẳng lặng ngồi trong kiệu, trong thời gian này, thỉnh thoảng có gì đó đụng vào kiệu của hắn. Người kia nghiêng trái nghiêng phải, nhưng màn kiệu trước mắt trước sau vẫn không mở ra...
Mãi đến khi mọi thứ đều trở nên im lặng. Màn kiệu vén lên, ánh mặt trời chiếu xuống, gương mặt tuấn mỹ của Lạc Cẩn xuất hiện trước mặt người kia, nụ cười của y chói mắt như mặt trời phía sau...
"Xin lỗi, ta tới chậm, có điều, không có tới trễ."
Lạc Cẩn vươn tay ra với người kia, Ngôn Vô Trạm phát hiện, sắc mặt của y so với trước đây tốt hơn rất nhiều, tuy rằng so với người khỏe mạnh còn có khác nhau, nhưng đã không phải là bộ dạng nửa chết nửa sống... Có điều tay của y vẫn lạnh như cũ.
"Đại ca thật gian xảo, lại để ngươi ngồi kiệu của hắn, ta thiếu chút nữa đã bỏ qua rồi." W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Người kia cố ý không nhìn thi thể sau lưng Lạc Cẩn, cũng không nhìn những người đang đứng đây. Người kia không cười, thời điểm này hắn cũng cười không nổi. Hắn chỉ cau mày hỏi Lạc Cẩn, "Ngươi có khỏe không?"
"Khỏe, chỉ là nhớ ngươi."
Bọn họ ăn ý bỏ qua chuyện này.
Ngôn Vô Trạm không hỏi Lạc Cẩn sao lại tới, những người này là ai, Lạc Cẩn cũng không có bất kỳ giải thích gì, chỉ là theo thói quen dắt người kia lên xe ngựa y mang tới.
Trước khi lên xe, y đưa tay vuốt lên chân mày người kia, "Đừng sợ, ta tới rồi, những việc đại ca làm với ngươi, ta đều biết, ta sẽ giúp ngươi đòi lại công bằng, bây giờ, chúng ta quay về đi."
Người kia nhìn tưởng như hai Lạc Cẩn, thật lâu mới gật đầu, sau đó cùng Lạc Cẩn lên xe ngựa.
Đoạn đường này hai người trò chuyện rất nhiều, có điều phần lớn là chuyện của người kia. Tình hình của Lạc Cẩn, y cũng không nhắc tới một chữ. Người kia hỏi mấy lần, Lạc Cẩn đều khéo léo chuyển nội dung câu chuyện. Về sau, người kia cũng không hỏi nữa.
Xe ngựa rất nhanh về tới Lạc Gia, người kia đỡ tay Lạc Cẩn bước xuống xe ngựa. Lạc Cẩn cười híp mắt nhìn hắn, ánh mắt kia dường như là nhìn thế nào cũng không đủ...
"Nhìn cái gì?" Người kia bị y nhìn có chút ngượng ngùng, hắn sợ Lạc Cẩn nói lời buồn nôn hơn nữa, liền tranh nói trước y một bước, "Ta cũng không dễ nhìn."
"Ta thích là được." Lạc Cẩn đang nói, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, y bất đắc dĩ nở nụ cười, "Xem đầu óc của ta này, được ngươi quan tâm mà quá vui mừng, lại quên mất chuyện này..."
"Chuyện gì?" Ngôn Vô Trạm đang hỏi, ánh mắt liền quét qua những người đang chạy tới chỗ bọn họ, hắn theo bản năng liếc một cái, nhưng cái liếc mắt này khiến người kia có chút trợn tròn mắt...
"Nhìn xem, vừa mới nhắc, người đã tới." Lạc Cẩn cũng phát hiện người phía sau, y cười đứng cạnh người kia, cùng hắn đứng sóng vai. Mãi đến khi đối phương đi tới trước mặt bọn họ, lúc này Lạc Cẩn mới giới thiệu bọn họ, "Đây là tứ muội* của ta, đây là vị hôn phu của tứ muội."
(Tứ muội: Con gái thứ tư trong nhà)
Lạc Cẩn nói xong, cô gái kia nũng nịu gọi tam ca, nhưng động tác cũng lại trái ngược với giọng nói ngượng ngùng. Có gái tự nhiên nắm lấy cánh tay chàng trai bên cạnh, ánh mắt nhìn bọn họ, cũng tràn đầy tự tin và kiêu ngạo...
Ngôn Vô Trạm rất lâu không thể phản ứng gì, bởi vì người bị cô gái kia nắm lấy, cười dịu dàng như vậy lại là Hoài Viễn...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]