Từ lúc Tạ Vụ Hành đi vào phòng, hắn chỉ cho rằng tiểu công chúa đang làm nũng, nhưng lúc này, hắn xác định nàng cố tình tránh sự đụng chạm của hắn, ánh mắt hoảng loạn của nàng đang nhìn vào hắn.
Trong lòng không khỏi trầm xuống, tiểu công chúa đang phòng bị hắn sao.
"Công chúa làm sao vậy?"
Âm thanh như ẩn chứa sự ảm đạm cùng nghi hoặc.
Tạ Vụ Hành nắm chặt bàn tay, cố gắng duy trì dáng vẻ bình thường, hàng mi dài che khuất ánh mắt đen đặc của hắn, không thể nhìn ra manh mối gì.
Mà cảnh tượng này trong mắt Vụ Nguyệt lại là hắn bởi vì hành động của nàng mà bị tổn thương, vừa vô tội vừa đáng thương.
Vụ Nguyệt đối với hắn vẫn luôn dễ mềm lòng, theo bản năng muốn nắm lấy tay hắn, ánh mắt nhìn đến cánh tay như bạch ngọc trước mắt, cảm giác cánh môi bị chạm qua lại quay về khiến nàng run rẩy trong lòng, Vụ Nguyệt hoảng hốt vội đè bàn tay mới nâng lên một nửa của mình lại.
Cánh tay non mịn của tiểu công chúa căng thẳng đặt trên bàn, vừa trắng vừa hồng đập vào mắt hắn.
Tạ Vụ Hành thu hết sự khác thường của nàng vào mắt, hắn không giơ tay lên nữa, ánh mắt như hiểu rõ hoảng hốt né tránh ánh mắt của Vụ Nguyệt, "Công chúa... chán ghét nô tài sao?"
Vụ Nguyệt đương nhiên không chán ghét hắn, chỉ là nàng chưa nghĩ ra nên nói chuyện với hắn như nào, như thế nào mới không xấu hổi lại không làm hắn tổn thương, tiểu công chúa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hoan-chi-dong/3514710/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.