🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bóng đêm bao trùm, ánh trăng lành lạnh chiếu vào từng tầng mói ngái xanh của Chiếu Nguyệt lâu giống như một tầng ánh sáng mờ ảo.

Thuận Ý canh gác ngoài điện, hắn cảm thấy có bóng người ở đằng xa đi tới, thân hình nhanh chóng vào trạng thái phòng bị, cánh tay khẽ nâng lên, chỉ đợi người kia vừa ra khỏi góc ngoặt lập tức đưa lên chặn ngang cổ.

Cho đến khi chạm phải ánh mắt lạnh lẽo kia, hắn đột nhiên giật mình thu tay lại, cong lưng cung kính nói: "Đại nhân!"

Thuận Ý hoài nghi hỏi: "Sao lúc này rồi đại nhân lại tới đây?"

Thấy Tạ Vụ Hành không đáp mà chỉ nhìn vào tẩm điện của Ngũ công chúa ở phía sau, hắn nói tiếp: "Ngũ công chúa đã ngủ rồi, có cần..."

"Lui xuống" Lời còn chưa nói hết đã bị cắt ngang.

Hai chữ ngắn gọn thốt lên không nghe ra cảm xúc, nhưng lại khiến Thuận Ý cảm thấy bất an, đặc biệt khi nhìn vào con ngươi tối tăm của Tạ Vụ Hành, hắn quá mức nguy hiểm, giống như đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng đấy có cái gì đó đang kích động muốn phá xích thoát ra.

Thuận Ý ngây người, Tạ Vụ Hành nhanh chóng lướt qua hắn đi vào tẩm điệm, thuận tiện khép chặt cửa lại.

Ánh trăng chiếu vào bên trong qua khe cửa nhanh chóng cũng bị ngăn cách hoàn toàn ở ngoài phòng, không gian yên tĩnh lại nhưng càng làm các giác quan khác trở nên nhạy bén hơn.

Tạ Vụ Hành có thể nghe được tiếng hô hấp đều đều của tiểu công chúa, thở qua bên tai hắn làm máu cả người tê dại, hơi thở ngọt ngào kia không biết đã bao lâu rồi hắn chưa cảm nhận được, cả người hắn cứng lại trở nên căng thẳng, hắn vốn luôn nghĩ rằng phải thật cẩn thận không được làm công chúa của hắn bị dơ bẩn.

Nhưng công chúa không cần hắn, để lại hắn một mình trong bóng tối, dù chỉ là một chút hy vọng cũng không cho hắn, hắn giống như người sắp chết khát trên sa mạc, hắn muốn sống!

Tạ Vụ Hành đi từng bước về phía trước, chân mày hơi nhíu lại như có điều ray rứt, nhưng cẩn thận nhìn kĩ thì sẽ phát hiện, ẩn dưới hàng lông mi dài kia là ánh mắt đen đang điên cuồng kiềm chế.

Vụ Nguyệt ôn chăn gối ngủ say sưa, không hề ý thức được chuyện gì trong phòng.

Tạ Vụ Hành mặc kệ cho những ý niệm xấu thoát khỏi trói buộc, giống như quái vật sinh ra vô số xúc tua hung hăng quấn lấy người nàng, kéo nàng về phía hắn, lấp đầy từng chỗ trống trong tim hắn.

"Công chúa cứu nô tài đi." Tạ Vụ Hành trầm thấp nói từng chữ, giống như đang hèn mọn cầu xin, nhưng đáy mắt lại âm u đầy ý muốn xâm lược.

Hắn đưa tay lên lộ ra vết thương trày da tróc vảy đến gần má Vụ Nguyệt, vết máu chưa khô dính lên mặt nàng, giống như cố tình làm bẩn làn da trắng như tuyết.

Con ngươi thâm trầm hiện lên do dự, nhưng từ miệng vết thương lại truyền đến cảm giác hưng phấn và thoả mãn, áp đảo lý trí của hắn.

Thêm chút nữa thôi...

Giống như cảm giác được nguy hiểm, Vụ Nguyệt ôm chặt chăn trong lòng, xoay mặt sang một bên, nhưng cằm nàng lại bị nắm chặt.

Ngay cả trong lúc ngủ mơ cũng muốn trốn hắn sao?!

"Công chúa trốn ta!" Sắc mặt Tạ Vụ Hành trắng bệnh, trong mắt đầy sự hung ác.

"Ưm..." Cổ họng nàng phát ra tiếng rên khẽ, đầu khỏ khẽ lắc như cố tránh đi cảm giác khó chịu ở cằm.

Tóc dài rối tung bên gối cũng trượt xuống.

Tạ Vụ Hành lúc này mới để ý thấy bên gối của nàng có cái gì, nó nằm giữa mái tóc dài đen nhánh, mắt nhìn giống như không tin trừng lớn, là con hạc hắn khắc cho nàng.

Ánh mắt thất thần dần trở nên mê mang, không phải nàng không cần sao.

Tạ Vụ Hành rời mắt sang bàn tay đang bóp cằm nàng, bỗng nhiên hắn giật mình buông ra.

Đáy lòng chợt lạnh, lý trí quay về, hắn đang làm gì thế này.

Tạ Vụ Hành hít một hơi thật sau như cố bình tĩnh lại, nhưng xung quanh đều là hơi thở của Vụ Nguyệt, không kìm nén lại được mà có cảm giác như càng kích thích hắn.

Ngươi không nhịn được, ngươi xem, sớm hay muộn cũng sẽ mất khống chế!

Tạ Vụ Hành ngươi điên rồi!

Điên thì đã làm sao!

Hai ý niệm không người cắn xé nhau trong đầu hắn, cho đến khi lưỡi hắn bị cắn đến bật máu, Tạ Vụ Hành mới giật mình, gân xanh hai bên thái dương nảy lên, ánh mắt đầy tơ máu chán ghét chính mình.

May mắn, may mắn tiểu công chúa không nhìn thấy bộ dạng ghê tởm này của hắn.

***

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Sáng sớm hôm sau, Thuận Ý bê nước đi theo Lan ma ma vào tẩm điện của Vụ Nguyệt, hắn len lén ngước mắt nhìn về phía công chúa.

Thấy Vụ Nguyệt không sao, giống như đêm qua chưa từng xảy ra chuyện gì, vậy sao đại nhân lại mặt mày xanh mét rời đi nhỉ.

Thuận Ý thu hồi suy nghĩ, nói ít làm nhiều, không sao hết.

*

Trời thu mát mẻ, chính ngọ nên trên đường cũng vắng người qua lại, hàng quán xung quanh đã dọn dẹp nghỉ ngơi, một chiếc xe ngựa không rõ lai lịch chạy về phía thành nam.

"Đại nhân, tới rồi!" Trọng Cửu kéo dây cương dừng lại trước một tiểu viện yên rĩnh.

Tạ Vụ Hành xuống xe ngựa, tiến lên gõ nhẹ theo tiết tấu, một lát sau cửa từ từ mở ra.

Tạ Vụ Hành đi vào sâu, ánh mắt chú ý tới một nữ tử đội mũ che mặt được gia nhân dẫn rời đi qua lối cửa sau.

Cửa nhà chính khép hờ, sợ là vừa từ trong đấy ra, Tạ Vụ Hành ánh mắt không thay đổi đi thẳng về phía trước.

Thị hạ canh giữ ở bên ngoài nói với hắn: "Điện hạ đang đợi ngươi."

Tạ Vụ Hành đẩy cửa đi vàp, hướng về phía nam tử đang cầm bút viết Kinh Kim Cương hành lễ: "Thuộc hạ bái kiến Tam điện hạ!"

Tiêu Phái không ngửng đầu lên, bình tĩnh viết tiếp.

Mãi cho đến khi Trần Thương đi vào, Tiêu Phái cũng vừa lúc viết xong một trang, mới đặt bút xuống nhìn hai người: "Hoàng huynh thỉnh chỉ đi tróc nã dư nghiệt, chuyện thế nào rồi?"

Ngữ khí điềm đạm thản nhiên nhưng lại khiến người ta cảm giác không hề đơn giản.

Trần Thương nhìn thoáng qua Tạ Vụ Hành, đáp lời: "Bẩm điện hạ, Thái tử ý đồ đem chuyện Tứ điện hạ ám sát không thành làm giả thành thật, chúc mừng Điẹn hạ không cần tốn nhiều công sức đã khiến cho Thái tử cùng Tứ điện hạ giết lẫn nhau."

Khuôn mặt văn nhã của Tiêu Phái lộ vẻ tàn nhẫn: "Chỉ là như vậy chưa đủ."

Ánh mắt Trần Thương khẽ động không hiểu ý Tiêu Phái.

Tạ Vụ Hành không chần chừ, chắp tay nói: "Nguyện nghe Điện hạ phân phó."

"Thỏ khôn có ba hang, ta sợ hoàng huynh mưu tính sâu sẽ bại lộ." Tiêu Phái cầm lấy bút chấm vào nghiên mực, tiếp tục viết đầy một trang giấy, "Chỉ có khi chết rồi mới không còn phiền hà nữa."

Tạ Vụ Hành cùng Trần Thương một trước một sau rời đi, đang định lên xe ngựa Tạ Vụ Hành liếc thấy sắc mặt không yên của Trần Thương liền nói: "Chưởng ấn vì sao không nói chuyện mật lần trước với Thái tử ra?"

Sắc mặt Trần Thương thay đổi, "Ngươi theo dõi ta?"

Tạ Vụ Hành cười lắc đầu: "Vô tình gặp được, chỉ là chưởng ấn cứ yên tâm, ta sẽ không nói cho điện hạ."

Áp lực đột ngột đè xuống làm Trọng Cửu lạnh sống lưng. Đại nhân từ sau đêm sinh nhật công chúa càng ngày càng trở nên âm u bất định, trên mặt luôn treo nụ cười vô hại nhưng sâu thẳm lại là người hung ác tàn nhẫn từ trong cốt tuỷ.

Tạ Vụ Hành nói xong liền mặc kệ sắc mặt xanh mét của Trần Thương, xốc áo lên xe, lệnh cho Trọng Cửu đánh xe đi.

Khoé mắt Trần Thương run rẩy, sát ý dần dâng lên, hắn vất vả lắm mới ngồi vào vị trí ngày hôm nay chẳng lẽ phải đem toàn bộ tiền đặt cược lên người Tam hoàng tử sao. Hiện giờ Thái tử tín nhiệm hắn, chỉ cần Tam hoàng tử đổ, hắn mới có thể kê cao gối mà ngủ.

Tạ Vụ Hành kia trung thành với Tam hoàng tử là mối hoạ lớn, không thể lưu lại.

*

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Vụ Nguyệt biết Tiêu Diễn muốn đích thân dẫn quân đi tróc nã dư nghiệt vụ ám sát lúc trước, tuy trong lòng nàng còn khúc mắc chuyện sứ thần Nguyệt Di trước kia nhưng dù sao hắn cũng là hoàng huynh của nàng, nghĩ gì thì nghĩ nàng vẫn tới Đông cung một chuyến.

Cố Ý Uyển đích thân ra nghênh đón Vụ Nguyệt, nhưng lần này khuôn mặt tinh tế lại vương vẻ u sầu.

Vụ Nguyệt biết nàng ấy lo lắng cho hoàng huynh liền an ủi: "Hoàng tẩu đừng lo lắng, Hoàng huynh nhất định có thể thuận lợi bắt được bọn chúng trở về."

Cố Ý Uyển miễn cưỡng thả lỏng lông mày, cười với Vụ Nguyệt: "Muội nói phải."

Cố Ý Uyển dẫn Vụ Nguyệt đi gặp Tiêu Diễn, dù sao ngày mai hắn cũng phải rời đi sớm, Tiêu Diễn nhiều việc bận rộn, biết Vụ Nguyệt tới cũng bỏ ra chút thời gian gặp nàng.

"Hoàng huynh lần này đi nhất định phải cẩn thận." Vụ Nguyệt trịnh trọng dặn dò.

Tiêu Diễn cười đáp: "Còn biết quan tâm hoàng huynh cơ đấy, không uổng công ta thương muội."

Đợi hắn trừ bỏ mối hoạ Tiêu Giác kia thì sẽ không còn nỗi lo nào nữa.

Tiêu Diễn nhìn kĩ Vụ Nguyệt, tâm tư khẽ động, chờ tương lai hắn thuận lợi đăng cơ.. tiểu cô nương ngoan ngoãn trước mắt hắn nhất định sẽ yêu chiều nàng cẩn thận.

Lúc này, thái giám ở bên ngoài cầu kiến.

Vụ Nguyệt thấy vậy liền đứng dậy cáo từ.

Thái giám đứng sang một bên tiễn Vụ Nguyệt đi trước rồi mới tiến đến bên cạnh Tiêu Diễn nói nhỏ vào tai hắn: "Trần Thuơng phái người truyền lời nói có chuyện quan trọng muốn bẩm báo, thỉnh Điện hạ tối nay gặp hắn."

Tiêu Diễn nhíu chặt mày, "Đã biết."

*

Tây Xưởng.

Trọng Cửu vội vàng chạy qua sân viện đi vào nội đường.

"Đại nhân."

Hắn tiến lên vài bước, thanh âm đè nén cực nhỏ, "Trần Thương quả thực đã hẹn gặp Điện hạ."

Nếu Trần Thương tố giác đại nhân cấu kết với Tam điện hạ thì sẽ phiền toái.

Tạ Vụ Hành không để ý, tiếp tục nghịch lưỡi dao mềm trong tay, nói: "Hôm nay Tứ điện hạ đi săn thú ở ngoại ô?"

Trọng Cửu không rõ sao hắn lại hỏi chuyện Tứ điện hạ, không đợi hắn hắn đáp, Tạ Vụ Hành phân phó: "Chờ đến giờ Thân, ngươi truyền lệnh ta xuống, bảo Ngô Dũng dẫn người đuổi theo ta. Còn ngươi, đi Đông Xưởng nói cho Tư Đồ Thận, Thái tử gặp nguy hiểm."

Ánh mắt Trọng Cửu hoang mang, một nỗi sợ không tên tràn lan trong lòng, dưới cái nhìn chăm chú của Tạ Vụ Hành gật đầu: "Dạ."

Khu vực săn bắn ở vùng ngoại ô, Tiêu Giác giương cung hướng tới con hươu ở phía trước, mũi tên xuyên gió lao thẳng đi, con hươu kêu lên một tiếng rồi ngã xuống.

"Điện hạ bắn hay quá ạ!" Hộ vệ tuỳ tùng bên cạnh khen ngợi.

Tiêu Giác hừ cười: "Không cần phải vuốt mông ngựa, đi nhặt về đây."

Thị vệ vừa rời đi, ở bên cạnh có một tên dân thường đi nhặt củi đi tới, hắn cúi đầu không để ý đụng phải Tiêu Giác.

"Tên nào không có mắt vậy hả?"

"Xin lỗi xin lỗi... tiểu nhân đáng chết... tiểu nhân đáng chết." Tên nam nhân kia cúi đầu, kinh hoảng xin tha.

Tiêu Giác cũng lười so đo, vung tay lên cho hắn rời đi.

Đợi người đi xa, hắn mới phát giác có gì đó không đúng, bội đao bên hông không tháy nữa! Tiêu Giác biến sắc: "Tên ăn trộm không biết sống chết, dám trộm đồ của bổn hoàng tử, đuổi theo cho ta!"

Tiêu Giác dẫn theo hộ vệ chạy ra ngoài cánh rừng, phía trước xuất hiện một toà lâu yên tĩnh, "Ngươi đi vòng ra đằng sau canh chừng, không được để hắn chạy mất!"

Tiêu Giác dứt lời đi vào trong lâu, tìm một vòng liền phát hiện bên trong trống rỗng không có ai, trong lòng hắn hoài nghi, rõ ràng nhìn thấy người vào, chẳng lẽ chạy nhanh như vậy.

Tiêu Giác hoài nghi đi một vòng, đúng lúc đấy Trần Thương tới, hai người bốn mắt nhìn nhau, không ai nghĩ sẽ gặp được đối phương ở đây.

Trong lòng Trần Thương sợ hãi, Tứ hoàng tử sao có thể ở đây, chẳng lẽ hắn biết mình cùng Thái tử âm thầm liên lạc, nếu không sao có thể xuất hiện.

"Sao ngươi lại ở đây?" Tiêu Giác nhướng mày, ánh mắt sắc bén.

Trần Thương đổ mồ hôi lạnh đầy đầu: "Thuộc hạ..."

Vừa mới thốt lên được hai chữ, Tiêu Giác đưa mắt nhìn về phía sau hắn về phía người vừa bước vào trong lâu, Tiêu Diễn, hắn cười như không cười chào: "Hoàng huynh!"

Sắc trời càng lúc càng tốt, ở trước cửa lâu chật chội, ba người thần sắc khác nhau, Tiêu Diễn cười nhạt: "Tứ đệ cũng ở đây sao?"

Ở đằng xa, Tạ Vụ Hành giấu mình sau bóng cây cười mỉm, giống như khán giả đang xem kịch, trong tay hắn thưởng thức bội đao của Tiêu Giác, hàn quang từ lưỡi dao loé lên sát ý trong mắt hắn.

Tay vừa động đậy, lưỡi dao bắn ra.

"Hoàng huynh cùng Trần Thương tới đây, e là có chuyện quan trọng."

Tiêu Giác đang nói thì ngừng lại, đồng tử mở to, sắc mặt Trần Thương cũng trắng bệch, Thái tử cứ như vậy ngã xuống trước mặt bọn họ, giữa ngực có một lưỡi đao xuyên qua, máu chảy đầm đìa.

Tiêu Giác nhìn lưỡi đao kia, đúng là bội đao của hứn, hắn kinh hoàng lui về phía sau một bước, ánh mắt vội vàng nhìn xung quanh, sắc trời đã hoàn toàn tối lại.

Một đám người áo đen từ trong rừng vọt ra, cùng hộ vệ do Tiêu Diễn mang tới lao vào đánh nhau, bẫy rập, là bẫy rập! Là ai, là ai muốn hãm hại hắn!

Tiêu Giác không rảnh nghĩ nhiều, vội rút bội đao của mình ra khỏi người Tiêu Diễn, mặt cắt không còn một giọt máu quát Trần Thương, "Còn không mau đi!"

Tiêu Giác nhảy vọt ra ngoài cửa sổ ra ngoài.

Thần sắc Trần Thương chưa hết hoảng, hắn nhìn Tiêu Diễn đã tắt thở trước mắt, Thái tử đã chết, Thái tử đã chết, mà hắn lại đang ở đây nhất định không thoát khỏi liên quan, bọn người áo đen bên ngoài nhất định do Tam hoàng tử phái tới.

Tứ hoàng tử không có khả năng bảo hộ hắn, hiện tại hắn chỉ có thể dựa vào Tam hoàng tử.

Trần Thương nắm chặt thanh kiếm trong tay, hướng về phía hộ vệ của Tiêu Diễn chém, giết người của Thái tử hắn mới có thể tỏ lòng trung thành với Tam hoàng tử, cầu Tam hoàng tử giữ lại mạng hắn.

Trường kiếm trong tay thẳng thừng đâm vào ngực một tên hộ vệ, đối phương không dám tin nhìn hắn: "Ngươi... ngươi...!"

Trần Thương rút kiếm ra, máu phun đầy mặt hắn, sau đó liền nghe thấy thanh âm Tạ Vụ Hành truyền đến từ đằng sau, "Chưởng ấn quả nhiên không làm Điện hạ thất vọng."

Trần Thương xoay người mặt lộ vẻ vui mừng nhưng còn chưa kịp phát ra âm thanh, một thanh trường kiếm đã xuyên qua ngực hắn, giống như cách hắn vừa đâm tên hộ vệ kia.

Tạ Vụ Hành nắm chuôi kiếm, từng chút một đâm sâu vào thân thể người trước mặt, "Điện hạ muốn ngươi chết."

Tạ Vụ Hành đến bên tai hắn, cười khẽ, "Ngươi không chết, ta sao có thể làm chưởng ấn."

Trần Thương trợn mắt, trong cổ họng phát ra âm thanh ô ô nghẹn ngào, giống như không cam lòng, thẳng đến khi không còn tiếng động nào nữa, nặng nề ngã xuống.

*

Đêm khuya, Vụ Nguyệt tắm gội xong liền lên giường, trong tay nàng vẫn cầm con hạc kia nghịch, bộ dáng yêu thích không nỡ buông làm Lan ma ma buồn cười, trêu ghẹo nói: "Công chúa thích món đồ chơi nhỏ này lắm sao."

Vụ Nguyệt đong đưa cẳng chân, "Cũng bình thường."

Bộ dáng tỏ ra không thèm để ý làm Lan ma ma càng buồn cười hơn, đang định nói tiếp thì nghe tiếng Xuân Đào truyền từ bên ngoài vào, "Chuyện lớn rồi, chuyện lớn rồi!"

"Làm sao thế?" Lan ma ma thấy vẻ mặt kinh hãi của Xuân Đào thì nhíu mày, giọng điệu có phần trách cứ.

"Chuyện lớn rồi." Hai mắt nàng ta trừng lớn, tay chân lạnh lẽo, trên mặt không có chút huyết sắc nào, "Thái tử bị ám sát, đã hoăng."

"Cạch---"

Con hạc trong tay Vụ Nguyệt rơi xuống đất phát ra âm thanh. Ánh mắt nàng giật mình, trong đầu trống rỗng.

*

Kim Loan điện, không khí bị đè nén đến cực điểm, quan viên quần thần quỳ đầy đất, ai nấy cũng lặng ngắt như tờ.

Khoé mắt Nguyên Võ đế như muốn nứt ra, trong mắt tràn đầy tơ máu, ngực đập nhanh, ông không khống chế được, một tay ném đi toàn bộ đồ vật trên ngự án.

Sổ sách tấu chương rơi đầy đất, lăn đến giữa điện dừng lại bên chân Tạ Vụ Hành, hắn duy trì tư thế quỳ dập đầu không động đậy.

Nguyên Võ đế thô bạo gầm lên: "Nói cho trẫm nghe, rốt cuộc chuyện là như thế nào!"

Sắc mặt Tạ Vụ Hành nghiêm nghị, đáp lời: "Vi thần vốn có việc muốn bẩm báo Thái tử, đến Đông cung mới biết Thái tử đã rời đi, mà Chưởng ấn cũng không rõ tung tích liền sai người đuổi theo, nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên thông báo cho Đông Xưởng một câu."

Tư Đồ Thận cũng đang quỳ gối trong điện, thần sắc ngưng trọng: "Thần nhận được tin tức liền dẫn nhân mã đuổi đến ngoại ô, khi đó Điện hạ bị ám sát đã bỏ mình, Trần Thương cũng không còn, xunh quanh vẫn còn lại dấu vết đánh nhau, những thích khách đã chết trên người có dấu hiệu giống thích khách ở bãi săn lúc trước."

Tiêu Giác đứng bên cạnh nghe vậy lập tức mở miệng: "Nhất định vẫn là đám nghịch tặc kia."

Những thách khích kia không liên quan đến hắn, có người muốn hãm hại hắn, may mắn hắn rút đi kịp thời, nhưng Trần Thương do một tay hắn nâng lên vị trí Chưởng ấn Tây Xương, hiện tại lại chết cùng một chỗ với Thái tử, điều này sao có thể khiến người khác bỏ qua hoài nghi.

Nguyên Võ đế trợn trừng mắt, sự lạnh lùng trong mắt ông làm Tiêu Giác cả kinh, hai tay nắm chặt lại, dặn chính mình phải bình tĩnh.

"Điều tra! Điều tra rõ cho trẫm, tất cả đám nghịch tặc kia không tha tên nào!" Ông vỗ mạnh lên ngự án, bởi vì tức giận công tâm, cả người liền lảo đảo như muốn ngã, miễn cưỡng chống lên bàn mới đứng vững.

"Hoàng thượng!"

"Phụ hoàng!"

Mọi người kinh hãi, Cao Toàn Chiếu lập tức đỡ lấy Nguyên Võ đế, "Hoàng thượng bớt giận, Hoàng Thượng bớt giận ạ!"

Nguyên Võ đế thở mạnh, Cao Toàn Chiếu cẩn thận lấy từ trong tay áo ra mấy viên đan dược do Huyền Thanh Tử điều chế dâng lên: "Hoàng thượng, xin hãy ăn vào."

Tiêu Phái suy tư liếc nhìn Tạ Vụ Hành, tiến lên một bước chắp tay nói, hắn tỏ vẻ lo lắng sốt ruột: "Phụ hoàng bảo trọng thân thể, nhi thần nhất định sẽ bắt được loạn đảng giết hại Hoàng huynh."

Nguyên Võ đế nuốt đan dược xuông, hồi hoãn hơi thở, mặt mày nghiêm nghị lộ vẻ đau xót nói: "Trẫm lệnh cho ngươi điều tra thật kĩ."

Sắc mặt Tiêu Giác khó coi đến cực điểm, Phụ hoàng giao Tiêu Phái tra chính là trong lòng có nghi ngờ hắn, mà ngay lúc này Tiêu Phái lại đứng ra, hay hắn chính là người hãm hại mình!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.