Dịch giả: Tiểu Băng
Biên: kethattinhthu7
Biệt viện bên ngoài Phỉ Thúy Thành của Lục Thần có một cái tên rất đặc biệt, gọi là Vấn Tâm Tiểu Trúc. Cánh cửa khép hờ, xung quanh hàng rào trồng cây cao, trong không khí có mùi thuốc mơ hồ, tựa như một thế ngoại đào nguyên.
Bên trái cổng viết bốn chữ "sinh tử có cầu" (cầu ở đây nghĩa là cái cầu),bên phải viết "Âm Dương không đoạn", phía trên là dòng chữ to thanh tú "Thủ Vấn Tâm", đây cũng chính là Vấn Tâm Tiểu Trúc lai lịch.
Bình thường, Vấn Tâm Tiểu Trúc rất ít khách tới thăm, ngoại trừ người vì cầu y mà đến. Lục Thần rất nổi tiếng, nhưng những năm gần đây đều luôn quy ẩn, hầu như không nhận người bệnh.
Ánh trăng lành lạnh rải khắp sân nhỏ, ba người ngồi đối diện, thư thả uống.
Gương mặt Lục Thần và Minh Tú từa tựa nhau, nhưng những đường cong sắc nét, góc cạnh hơn, khí chất nho nhã hơn, mái tóc đen dài thả tự nhiên xuống vai, trường bào trắng rộng, chân đi guốc gỗ như một văn sĩ tiêu sái không bị trói buộc.
Lục Thần và Úc Minh Thu vốn là sư huynh đệ, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết nói từ đâu. Úc Minh Thu đối với Minh Tú càng có thêm nhiều điều muốn nói, nhưng lại cũng cái gì cũng không nói nên lời, lời nói ra tới miệng đều biến thành uống rượu.
Người lên tiếng trước tiên là hai huynh muội.
Lục Thần nói với Minh Tú, vẻ trách cứ: "Tiểu muội liều lĩnh, lỗ mãng quá, may mà không xảy ra việc gì, nếu xảy ra việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hanh-thien/1849559/chuong-504.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.