Rầm...
Cửa gian tịnh cốc bật tung ra sau cái vỗ chưởng đầy ác cảm của Tri Giới hòa thượng. Lão hòa thượng Tri Giới trong dáng vẻ hậm hực, bước thẳng đến trước mặt Quân Bình. Sự giận dữ của Tri Giới khiến các thớ thịt nung núc trên mặt lão giần giật. Lão hậm hực nhìn chàng, gằn giọng nói :
- Tiểu tử nhãi nhép kia, nhận ra hòa thượng này chứ?
- Vãn bối biết đại sư tìm đến văn bối vì chuyện gì rồi.
- Ngươi biết rồi ư? Biết rồi sao không còn chưa chịu đi thú nhận với Chánh Giới phương trượng sư huynh những lời nói của ngươi chỉ là những lời xàm tiếu, ngoa ngôn?
Tri Giới hòa thượng đập tay xuống mặt bằng cây.
Bốp...
Tri Giới cố ý dụng đến tám thành nội lực vỗ xuống, chiếc bàn bị nứt toạc làm hai mảnh.
Lão chằm chằm nhìn Quân Bình :
- Tiểu tử biết rồi đó. Nếu ngươi không thú nhận những lời ngoa ngôn sàm sỡ của ngươi, để khích bác Chánh Giới phương trượng sư huynh cho dỡ tòa Tri Tăng đường của bổn hòa thượng thì thủ cấp của ngươi cũng ví như chiếc bàn này đó.
Lão gằn giọng hừ một tiếng tỏ lộ thần thái bất nhẫn của mình.
Quân Bình mỉm cười, từ tốn nói :
- Nếu Đại sư cáu giận vãn bối vì chuyện phải tháo dỡ Tri Tăng đường thì ngược lại văn bối rất mừng khi nghe tin phương trượng Chánh Giới đại sư đã nghe theo sự hiểu biết của văn bố.
Tri Giới hòa thượng trừng mắt mở to. Lão gằn giọng nói :
- Tiểu tử quả là to gan. Ngươi dám nói nhăng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hanh-sinh-khac/89718/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.