Tục Vạn Hương hỏi :
- Huynh thấy gì phía trời tây không?
Quân Bình buông một tiếng thở dài. Chàng nhận ra trong đáy mắt của Tục Vạn Hương là một nỗi buồn mênh mông sâu thẳm. Cảnh quang bên ngoài cũng đượm một vẻ buồn khi hoàng hôn đang trùm xuống. Xa xa cuối đường chân trời, ánh dương quang trông tơ một nấm mồ đỏ ối, đang dần dần chìm xuống.
Quân Bình khẽ nói :
- Muội muốn nói đến một nấm mồ?
Tục Vạn Hương nhìn lại Quân Bình :
- Đúng, một nấm mồ...
- Sao muội lại nghĩ đến nó?
- Vì muội nghĩ nó như ngôi nhà xa xăm của mình.
Nàng quay lại nhìn Quân Bình :
- Muội sực nhớ đến câu thơ: “Nhật mộ hương quan hà xứ thị Yên ba giang thượng sử nhân sầu.” Quê hương của muội chính là nấm mồ cuối chân trời kia.
- Muội đừng bi quan như vậy.
Nàng nhìn chàng, mỉm cười :
- Muội không bi quan nhưng phải nhìn vào sự thật. Từ ngôi lầu này, muội và lục tỷ đã ra đi, đến Lạc Hồn cốc để trở thành chủ nhân của Lạc Hồn cốc.
Quân Bình cướp lời nàng :
- Muội phải biết chôn vùi dĩ vãng.
Nàng lắc đầu :
- Nó đã trở thành ấn tích trong cuộc đời muội. Thất Tuyệt Ma Nữ mà nay chỉ còn mình muội.
Nàng buông một tiếng thở dài rồi bất thình lình ôm chầm lấy Quân Bình :
- Hạ huynh... Muội cảm thấy cô đơn quá. Nay mai, muội sẽ đi về đâu? Nơi nào là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hanh-sinh-khac/1874260/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.