Quân Tùng buông đũa, nhìn Hoa Hoa nói :
- Mì ở đây không được ngon lắm nhưng ăn cũng tạm được.
- Công tử đã dùng hết ba tô mì, thế mà vẫn nói không ngon à?
- Tại hạ ăn bởi vì cái bao tử mà thôi.
- Công tử ăn xong rồi chứ?
Quân Tùng gật đầu :
- Xong rồi.
- Công tử đã ăn xong thì chúng ta đi.
Đôi chân mày của Quân Tùng nhướng lên :
- Mộng cô nương chưa ăn gì kia mà.
- Hoa Hoa chưa đói.
- Chưa đói?
Nàng gật đầu.
Quân Tùng nhún vai :
- Lạ thật! Đã qua một ngày, tại hạ không thấy cô nương ăn gì cả. Thiên hạ có câu “nam thực như hổ, nữ thực như miêu” dù cho ăn như miêu thì cũng là ăn chứ đâu thể nhịn đói được. Đằng này Mộng cô nương lại chẳng ăn gì cả.
Y chống tay lên cằm nhìn nàng :
- Cô nương không ăn thì sao có sức chứ?
- Công tử đừng lo cho Mộng Hoa Hoa.
- Quân Tùng chỉ lấy làm lạ mà thôi. Nếu như tại hạ dẫn cô nương đến được Thiên Ma cốc, tới lúc đó, cô nương chỉ còn là bộ xương bọc da thì có lấy được pho Thiên thư kia cũng bằng thừa.
Quân Tùng nghiêng đầu một bên ra vẻ ngắm nàng :
- Tại hạ hiểu rồi.
- Công tử hiểu gì?
- Cô nương bị chiếc vuông lụa che nhan sắc ngăn trở nên không ăn, không uống gì được chứ gì? Tại hạ có cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hanh-sinh-khac/1874236/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.