Lão nhân cụt tay phảng phất là không nghe thấy tiếng kinh hô của tộc nhân, chỉ là bình thản hỏi:
Tiểu ca Lục, ngươi đã từng nghe qua cố sự của Vũ Mông tộc chúng ta chưa?
Không có.
Lục Ly không biết vì sao lão nhân cụt tay đột nhiên hỏi vấn đề này, chỉ có thể thành thật lắc đầu. Lão nhân cụt tay giống như đã sớm ngờ tới Lục Ly sẽ có đáp án như vậy, trực tiếp nói:
Vũ Mông tộc nhân chúng ta là hậu duệ của Thiên Thần, trời sinh đã có cánh, nhưng bởi vì huyết mạch loãng, cánh trở nên rất nhỏ, đến nỗi căn bản không thể bay lên. Nhưng chúng ta không cam tâm, chúng ta một mực tin tưởng, với tư cách là hậu duệ của Thiên Thần, tất nhiên là có thể bay lượn. Cánh nhỏ không sao, chỉ cần tần suất vẫy đủ cao, nhất định có thể bay lên được. Mỗi ngày chuyện quan trọng nhất của chúng ta chính là rèn luyện lực lượng và tốc độ của cánh, để gia tăng hiệu quả này, chúng ta thường sẽ từ trên vách đá nhảy xuống, để cầu trong sinh tử, đột phá cực hạn này. Vết thương trên thân người tộc nhân chúng ta chính là do đó mà có, cánh tay này thiếu hụt trên thân người ta, cũng là do đó mà có.
Thế nhưng là, đã qua vô số năm, tộc nhân chúng ta cố gắng vô số năm, nhưng vẫn không thể làm được, Trời xanh, có đôi khi thật sự là có chút bất công đó, Thần đã cho chúng ta cánh, cho chúng ta hi vọng phi hành, nhưng lại độc độc không cho chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hanh-dai-chua-te/4821299/chuong-431.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.