Tiểu Di đang bịt mũi mang cái bô chuyển ra ngoài, vừa nghe thấy hắn nói, bản thân cũng trở nên luống cuống. Cung phụng quan nắm lấy vạt áo của nàng ngửi ngửi, lập tức nhíu mày nói: “Diện thánh, người có mùi khác thường nhất định bị trảm, ngươi như vậy chỉ sợ liên lụy người khác.” Hắn vội vàng giục nàng thả cái bô trở về, đóng cửa tủ lại, trái phải tìm chỗ ẩn thân, mắt thấy gầm giường có màn thấp thoáng che lấy, vội đẩy nàng vào dưới giường.
Lại sợ trong phòng phát ra mùi lạ, vội ôm lư hương phẩy phẩy xung quanh, cảm thấy không còn gì đáng ngại mới một mình chuồn đi, thầm nghĩ, nếu bị phát hiện cũng chỉ có thể phán nàng mưu đồ gây rối, không có quan hệ gì đến nội thị.
Tiểu Di nằm ở dưới giường, cái có thể nhìn thấy chỉ là một đường giữa giường và nền gạch vàng. Vạt áo bào màu đen thêu hình giao long năm móng bằng tơ vàng lướt qua nền gạch, không tiếng động, yên lặng như mặt hồ nước. Nàng thầm nghĩ, kia nhất định là hoàng đế, lại thấy có nữ tử theo vào, váy lụa dài uất kim hương, mỗi bước đi lại lay động rực rỡ.
Giọng nói của chủ nhân làn váy cũng yểu điệu đến mềm mỏng, dịu dàng gọi: “Quan gia.” Nghĩ tới chắc là Vũ phi.
Hoàng đế nói: “Trong phòng không thấy nàng, đã đi đâu rồi hả?” Trong giọng nói đúng là mang theo vài phần sủng ái, Tiểu Di nghe thấy hơi hơi ù tai. Giọng nói này đúng là của hoàng đế phát ra sao?
Vũ phi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-dung-dieu-no/3546536/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.