Chương trước
Chương sau
Cho rằng hắn có hành vi gây rối, Tiểu Di hoảng lên, hắn lại từ trong lòng nàng lấy ra khối khăn vuông kia, mặt không chút biểu tình xé thành mảnh vụn. Tiểu Di tức đến muốn nổ cả phổi, đỏ mặt mắng: “Ngươi cái tên tiểu nhân bội bạc.”

Thiếu niên liếc nàng: “Ta bội bạc? Ngươi lợi dụng lúc người gặp khó khăn, nếu nói là hành vi tiểu nhân, chúng ta đều như nhau.” Suy nghĩ của Tiểu Di vậy mà lại nằm trong tay thiếu niên kia, tức đến oa oa gọi loạn, hắn cũng không để ý đến nàng, nhặt lấy dây thừng trói ngược tay nàng vào sau lưng, kẹp nàng bên hông giống như nhấc đồ vật.


Cửa bị đá văng ‘ầm’ một tiếng. Hai tên quân nô gác ở ngoài cửa kinh ngạc nhìn lại, thiếu niên kia giơ tay lên, chưa nghe tiếng nào đã thấy hai người ngất đi. Tiểu Di nhất thời nhắm mắt lại.

Tiểu tử này, so với nàng lại còn ngoan độc hơn.

Thiếu niên kia kẹp nàng bay lên mái nhà đi trên gạch ngói, công phu cực kỳ cao. Tiểu Di thầm giật mình, mới cảm thấy mình không thể chọc người này, liền nhẹ giọng cười nói: “Chúng ta bèo nước tương phùng, ân cứu mạng có thể bỏ qua, về sau đường ai nấy đi, không liên quan gì nhau có được không?”

Thiếu niên cười lạnh, “Sao rồi, không để ta hầu hạ ngươi nữa ư.”

Nàng ha ha cười gượng, “Tại hạ từ trước đến nay một mình đi lại, một mình quen rồi.”

Thiếu niên cũng không để ý đến nàng, lúc nói chuyện đã đi đến vùng ngoại ô, nhìn xa xa trong bóng đêm chỉ thấy đèn dầu lập lòe như ánh sao. Hai người đáp xuống một sườn dốc, hắn ném nàng qua một bên, tự mình đốt lửa. Hắn bỏ đi một lúc sau, khi trở về cầm chút đồ ăn cùng một bộ y phục, cứ như vậy thay trước mặt nàng, vô ý nhìn thấy hai mắt vừa đen vừa sáng của Tiểu Di vẫn nhìn chằm chằm hắn, trên mặt hơi cáu, xoay lưng thay y phục cho xong. Xoay người lại đã trở thành thiếu niên xinh đẹp, ánh lửa lượn lờ, tí tách lay động, chiếu trên gương mặt tương đối tuấn tú của thiếu niên, Tiểu Di cười nhìn hắn một thân màu tím, nói: “Ngươi hình như cực kỳ thích màu tím.”


Thiếu niên ngẩn người, lập tức hừ nói: “Lấy được cái gì thì mặc cái đó, ngươi quản ta làm gì.”

Tiểu Di lại nói: “Thân thủ ngươi không tệ, sao lại bị quân nô trong thanh lâu bắt, nghĩ tới đã thấy đáng ngờ.”

Thiếu niên lại sửng sốt, sắc mặt trầm xuống, không nói tiếng nào. Tiểu Di nhìn ra được manh mối, hà hà cười nói: “Không lẽ là trúng đòn tâm lý, bị người ta sử dụng ám chiêu.” Thiếu niên cũng không nói gì, hừ một tiếng.

Tiểu Di thấy hắn không phản bác, thầm nghĩ chẳng lẽ là thật sao? Ánh mắt lại di chuyển trên người hắn đánh giá, bỗng nhiên nhìn thấy một tấm yêu bài thiếp vàng trên eo hắn. Trái tim đột nhiên nhảy dựng lên, sau đó lại mừng như điên. Nàng nghe ngóng được tung tích của Tiểu Kha, khổ nổi không cách nào vào cung, vốn đang phiền não, trên yêu bài kia lại khắc ba chữ ‘Vũ Lâm quân’. Vũ Lâm Quân chính là cấm quân của hoàng đế, chỉ nghe duy nhất hiệu lệnh của hoàng đế, nếu như có được yêu bài này, chỉ sợ tiến cung dễ dàng, nhân tiện nói: “Ngươi cho ta yêu bài kia đi, nhìn thấy cực kỳ đáng giá. Vì ngươi mà ta mất hết tiền tích góp, ngươi dù sao cũng phải bày tỏ chút gì đúng không?”

Thiếu niên nghe vậy, trên mặt có chút như cười như không, trong mắt sáng tối khó phân biệt, chỉ hỏi: “Ngươi muốn tiến cung?”

Tiểu Di bị đoán trúng tâm tư, đỏ mặt lên, may mắn có bóng tối che đi, lại càng mạnh miệng: “Tiến cung có gì mà không thể, với thân thủ của ta như vậy, đủ để làm.”


Thiếu niên nghe vậy cười ha ha, lạnh lùng đả kích: “Thân thể ngươi như vậy, làm nội thị không tệ, Vũ Lâm quân thì miễn đi.” Nói xong, làm như cố tình trêu đùa nói: “Cũng khó trách, rõ ràng là nữ tử, giả dạng làm nam tử cũng coi như giống, chỉ sợ cái dính trên người kia của ngươi phản thôi.” Nói xong gian tà liếc trước ngực nàng một cái. Tiểu Di tức đến nghẹn họng nhìn trân trối, miệng không đắn đo: “Ngươi… ngươi đụng đến rồi…”

Thiếu niên kia mặt hơi đỏ lên, bực mình nói: “Kiểu như ngươi trước sau như một, có cái gì tốt mà sờ…” Nhận ra được càng nói càng thái quá, vội vàng im miệng. Môi Tiểu Di phát run, xoay một vòng trên mặt đất, lại đứng lên, tiến về phía hắn.

Thiếu niên bối rối giơ tay chắn lại, nàng lại một phát cắn vào tay hắn, hắn lắc thế nào cũng không hất ra được, không khỏi gào lên: “Ngươi ở thanh lâu mò mẫm ta, ta đây chỉ là ăn miếng trả miếng thôi.” Lại không nhịn được nữa mắng: “Ta sao có thể nói ra những lời thô bỉ này, thật đúng là gần mực thì đen.” Nhìn thấy đôi mắt Tiểu Di gắt gao trừng trừng hắn, không khỏi có chút hối hận, thầm nghĩ nếu nha đầu này cứ dựa vào mình thì làm sao mới được, vội vàng nói: “Buông ra buông ra, ta đưa ngươi vào cung là được.”

Nàng cũng không nhả ra, trừng mắt ậm ừ một tiếng: “Thật ư?”

Thiếu niên không nói gì ngửa mặt lên trời than, “Thật, thật, ngươi buông ra.”

Có yêu bài rồi, đường đi quả nhiên thuận lợi, thiếu niên ngựa quen đường cũ đưa nàng đến một phòng trong cung, dặn dò: “Vào trong thay y phục đi.” Tiểu Di gật đầu.

Trong cung giờ dậu gác cổng, cổng Chu Tước đóng, người hầu trong cung ai về chỗ nấy, không được liên hệ. Nhìn thấy sắp đến giờ, không khỏi gõ cửa thúc giục: “Nhanh lên!” Nàng bước ra lại hùng hùng hổ hổ, dắt trên người một cái áo vàng nghệ, tức giận nói: “Ngươi thật sự để ta làm nội thị.” Trên lưng lần mò ra một cái túi màu lam, nhấc lên thấy bên trên thêu đóa cúc bằng chỉ bạc, nghi hoặc nói: “Đây là cái gì?”

Hắn mất kiên nhẫn thúc nàng đi: “Tất nhiên là yêu bài nội thị, lam, đỏ, đỏ thẫm, tím theo cấp bậc mà lên, màu sắc của hoa cũng không giống.” Tiểu Di nghe vậy kêu to: “Vậy ta không phải là thấp nhất sao!” Thiếu niên xấu tính cười phá lên: “Không chỉ có thấp nhất, hầu hạ phục dịch, giặt giũ, sai nha. Khom lưng hầu trong điện, dọn dẹp tẩy rửa, sai làm tạp vụ, hầu hạ nội thị. Nội thị tỉnh đều là màu lam, trong túi lam, đặc biệt hoa cúc là thấp nhất, còn phụ trách rửa tất cả bô tiểu trong cung.

Tiểu Di đâu nào đồng ý, nhéo lấy cổ áo hắn la làng, “Ta muốn đổi cái khác, có thể tra danh tính của người khác là tốt nhất.” Thiếu niên không nhanh không chậm kéo cổ áo mình lại, cười u ám nói: “Ta có biện pháp gì chứ, trong chúng nội thị, duy chỉ có túi lam hoa cúc là không gây chú ý cho người khác, ít nhiều thêm một cái cũng không có ai hỏi.” Bộ dạng hắn không nề hà nhún vai một cái, “Nếu ngươi không thích, trở về là được.”

Hắn biết nàng nhất định không trở về, lại cứ nói như vậy, rõ ràng muốn trêu đùa nàng. Tiểu Di nén cục tức xuống dưới, rất lâu sau mới nuốt xuống được, hung hăng trợn mắt nhìn hắn, không cam tâm ngoan độc nói: “Nếu lần sau ta còn gặp ngươi, nhất định sẽ xé ngươi thành trăm mảnh.” Thiếu niên cười ha ha, ở sau lưng nàng thúc giục, “Nhanh lên đi, nếu chậm nữa ta cũng không cách nào giúp được ngươi.”

Tiểu Di cũng không nhìn hắn nữa, tái mặt bước vào cổng Chu Tước.

Vốn tưởng rằng vào bên trong sẽ có người dẫn nàng đi, khắp nơi lại không thấy người, thỉnh thoảng thấy một hai người thì ai cũng có việc nấy. Cách nửa canh giờ lại có Vũ Lâm quân tuần tra ban đêm, trong lòng nàng hơi hoảng, không thể quang minh chính đại, vội né sang một bên. Một bóng người cầm đèn lồng vội vàng chạy về phía nàng, liếc mắt thấy túi lam trên eo của nàng, trong mắt liền sáng lên, nhấc đèn trong cung chiếu lên mặt nàng, thấy nàng trông cực kỳ thanh tú, vui vẻ nói: “Thật là có được không tốn chút gì.” Lập tức ngoắc ngoắc nàng: “Đi theo ta.”

Tiểu Di không hiểu gì nhìn hắn, liếc thấy trên eo hắn cũng là túi lam, trên túi lại được thêu hàn mai, nhỏ giọng nói: “Đại nhân, đây là kêu tiểu nhân đi đâu?”

Người nọ kinh ngạc liếc nhìn nàng một cái nói: “Mới tới sao, xưng hô cũng không biết.” Tiểu Di vừa nghe, gật đầu. Người nọ giơ đèn nhìn nàng, trong lòng có chút lo lắng, lập tức lại nghĩ, nghé con mới đẻ không sợ hổ, kêu nàng đi so với đám nhát gan sợ phiền phức kia thì tốt hơn. Thấy nàng mặt mũi thanh tú, tóm lại cũng không muốn phí tâm tư tiếp tục đi tìm, liền thấm thía nói: “Ngươi gọi sai rồi, ta hơn ngươi một bậc, ngươi phải gọi ta là cung phụng quan, tự xưng là nô tài.”

Tiểu Di vâng một tiếng, người nọ vừa đi phía trước dẫn nàng vừa nói: “Theo lệ hạ nhân nội thị tỉnh không nên lộ diện trước mặt chủ tử, nhưng thỉnh thoảng cũng có lúc chạm mặt. Vũ chủ tử trước nay thích hạ nhân mặt mũi thanh tú, gặp được cũng không bị trách phạt.”

Trong lúc nói chuyện đã đến trước điện, quả thực xa hoa, trong không khí mùi hương lan tỏa, có thể so với tiên cảnh, nội thị hầu ở phía trước tất cả đều thanh tú. Cung phụng quan kia cười cười hành lễ, mới có một nội thị dẫn bọn họ tiến vào nội thất của Vũ phi. Cung phụng quan nói cảm ơn, nội thị kia nhíu mày lại, vẻ mặt khúm núm đi ra ngoài.

Cung phụng quan sớm đã luyện thành thói quen, phân phó nói với nàng: “Ngươi phải đem bô chuyển ra ngoài, theo cửa nhỏ mà ra, đợi một chút sẽ có người mang bô sạch vào, sau đó ngươi theo bọn họ trở về là được.” Nói xong liền xoay người rời đi, dùng tay ra hiệu, ta ở ngoài cửa chờ ngươi.

Tiểu Di vẻ mặt đau khổ gật đầu, mở tủ khắc hoa bằng tử đàn ra, một mùi tanh hôi nhất thời ập vào mặt, Tiểu Di vội vàng bịt mũi. Trong lòng chỉ muốn mắng mười tám đời tổ tông thiếu niên kia. Bởi vì là người mới nên cái gì cũng không rành, một hồi chậm trễ này lại là rất lâu, gấp đến độ nàng vò đầu bứt tai, chợt nghe bên ngoài xôn xao một trận. Cung phụng quan bên ngoài ôm một cái lò hương sắc mặt trắng bệch bước nhanh vào, run giọng nói: “Không xong rồi, hoàng thượng tới.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.