Hắn vốn xoay người về phía trong phòng, nghe vậy hơi ngẩn ra, giống như không nghĩ tới nàng sẽ cự tuyệt, vẫn như cũ nhếch môi, đôi mắt hẹp dài lại không có chút ý cười, chỉ nhíu mày, thanh thanh lãnh lãnh nhìn nàng.
“Đây không phải là cái ngươi vẫn hằng muốn sao?”
Nàng cầm khối ngọc kia, thích cực kỳ, có thể đổi rất nhiều ngân lượng nha, nhưng mà vô công bất thụ lộc. Nàng vẫn biết, suy nghĩ một lúc sau mới nói: “Nô tỳ thân phận hèn mọn, sao nhận nổi món quà trân quý như vậy của tướng quân, huống hồ nô tỳ cũng không làm gì…”
Hắn làm như nghe hiểu, có chút thú vị quay người lại, ngón tay thon dài nâng chiếc cằm nhọn của nàng lên, chóp mũi cách nàng không tới một đốt tay. Hơi thở của hắn ấm áp mềm mại, tê dại phun trên mặt, đôi mắt mập mờ cực kỳ trào phúng nheo lại, lại mang theo ý cười lười biếng: “Hóa ra là vậy.”
Lời nói chưa dứt chỉ cảm thấy trên tay hắn dùng lực, xách mạnh nàng tới bên giường. Hắn áp người xuống, ngả ngớn nhéo lấy cái cằm trắng nõn của nàng: “Vậy muốn thế nào mới có thể nhận lấy?” Hắn híp mắt, giống như đang suy nghĩ: “Làm thị thiếp…. của ta?”
Nàng nhìn thấy mình kìm lòng không đặng trừng to mắt trong đôi mắt đen của hắn, ý thức khó khăn lắm mới dừng lại ở mấy chữ ‘thị thiếp’ kia, đột nhiên lại nhớ tới lời nói của Viên phó quan.
“Muội với ngài, khác nhau một trời một vực.”
Bỗng nhiên cảm thấy miếng ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-dung-dieu-no/3546526/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.