Chương trước
Chương sau
Cảnh Phi Dung trong lòng cười ha ha một tiếng, lúc hắn đi nhân gian du ngoạn, từng đọc trong sách một câu chuyện —— cô nương xinh đẹp thanh thuần bị cha mẹ ép gả cho một lão già xấu xí giàu có làm thiếp, lão già kia ép nàng viên phòng, người khác nhiệt tình chúc mừng, chúc lão sớm sinh quý tử.

Đê tiện!

Bây giờ, Cảnh Phi Dung chính là cô nương xinh đẹp thanh thuần kia, còn Sở Nhạn Xuyên chính là lão già xấu xí kia......

Chờ một lát.

Cảnh Phi Dung nhớ lại khuôn mặt thanh tú tuyệt trần của Sở Nhạn Xuyên, hồi tưởng lại hình dáng của mỹ nhân nọ lúc động tình ở trên giường, nhớ lại cảnh chính hắn bỗng dưng mất khống chế vừa khóc vừa bắt lấy cổ chân của Sở Nhạn Xuyên không cho y xuống giường.

Nghĩ đến đây, trên mặt Cảnh Phi Dung lộ ra biểu tình xấu hổ, thẹn thùng, ánh mắt tràn đầy sắc xuân. Thiên Đế nhìn chằm chằm hắn một lúc, phỏng đoán là nhất định trong đầu đứa con trai này của mình đang chứa toàn mấy chuyện bậy bạ, liền nói: "Cảnh Phi Dung, ngươi đúng là quá bỉ ổi rồi."

Cảnh Phi Dung cứng đờ, buột miệng thốt ra: "Người nói bậy! Ta không có!"

"Mặc kệ ngươi có hay không." Thiên Đế rũ mắt, nhìn sổ con trên án thư, áp chế lại ánh mắt mờ mịt tối tăm, nói: "Ngày đó ở Tru Thần Đài ngươi náo một trận, ngày đại hôn lại không thấy bóng dáng ở đâu, Đế Quân là người có địa vị như thế nào? Nhưng y vẫn chấp nhận nhiều lần tha thứ cho ngươi, sau này ngươi nên làm gì chắc trong lòng ngươi cũng nên hiểu rõ. Nếu như ngươi còn tái phạm, ta nhất định sẽ xoá tên ngươi khỏi Thần giới."

Cảnh Phi Dung tức khắc sững sờ, không biết vì sao việc này lại nghiêm trọng đến mức này, hắn cau mày lại: "Hôn sự này vốn dĩ là con bị ép cưới, con chưa bao giờ nói mình đồng ý mối hôn sự này, Phụ vương, yêu cầu của người không phải là rất vô lý sao."

Thiên Đế nghe vậy, cũng không tức giận, chỉ nhàn nhạt nói: "Khoái gần chết mà còn bày đặt, cút đi."

Vì thế Cảnh Phi Dung liền lăn đi, ra khỏi đại điện, hắn nhìn hình Đồ Đằng màu xanh lam nho nhỏ trên lòng bàn tay, càng xem càng tức giận. Hắn nghi ngờ chắc chắn giữa Thiên Đế và Sở Nhạn Xuyên có âm mưu gì đó. Bản thân hắn là người ngoài cuộc lại phải ngoan ngoãn nghe lời trong tình trạng chẳng biết gì cả, chuyện này bất luận nghĩ theo hướng nào cũng đều khiến hắn mười phần tức giận.

Tức giận, tức giận. Cảnh Phi Dung tức giận vung tay áo, quyết định đi tìm Sở Nhạn Xuyên đối chất một phen, hỏi y xem rốt cuộc cái hôn sự này rốt cuộc là như thế nào, và cả cái hình Đồ Đằng này rốt cuộc là có ý nghĩa gì.

Đi ra ngoài vài bước, Cảnh Phi Dung bỗng dừng lại, đột nhiên lộn trở về tẩm điện —— hôm qua Sở Nhạn Xuyên khoác áo ngoài xong liền đi, nội y* của y vẫn còn để lại ở trên giường.

(*Gọi nội y cho có cổ trang xíu, nói toạc ra thì nó là đồ lót đoá >^<)

Cảnh Phi Dung cầm nội y, mặt không có biểu tình mà nhìn khắp nơi, xác định rằng không có ai cả, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng hít một hơi.

Bên trên còn vương chút mùi hương nhàn nhạt, Cảnh Phi Dung đột nhiên nhớ tới đây chính là quần áo lột từ trên người Sở Nhạn Xuyên xuống. Lỗ tai hắn lập tức đỏ lên, nhanh tay nhét nó vào trong tay áo, tức khắc chạy ra ngoài.

Chỉ cần chạy thật nhanh, màu hồng đỏ trên mặt chắc chắn sẽ không đuổi kịp hắn.

Sở Nhạn Xuyên chưởng quản năm ngọn Thánh sơn —— Vân Tử Sơn, Cảnh Phi Dung không biết gì nhiều về Đế Quân, phản ứng đầu tiên đó là tới Vân Tử Sơn tìm y. Nào biết tới tận ngoài cửa điện của Vân Tử Sơn mới phát hiện cửa điện đóng chặt, cũng chẳng thấy ai gác cửa, không có lấy một người nào để hỏi thăm.

Cảnh Phi Dung tức điên lên, không tin mà đấm cửa điện: "Đế quân! Ngươi đừng có trốn ở bên trong không lên tiếng, ta biết ngươi ở trong đó, ngươi có bản lĩnh..., có bản lĩnh...., ngươi có bản lĩnh thì mở cửa ra!"

Đấm cửa khoảng tầm nửa chén trà nhỏ, tay có chút sưng lên, Cảnh Phi Dung xác định Sở Nhạn Xuyên không ở Vân Tử Sơn, vì thế hắn nhanh chóng quyết định, đi Minh giới.

"Ngài là vị nào?" Ngoài Minh điện, Cảnh Phi Dung bị ngăn lại, thủ vệ Minh điện hỏi hắn.

"Cảnh Phi Dung."

"Không có khả năng." Đây là ngày đầu gã nhậm chức, ngay lập tức phản bác, "Thiên giới Ngũ điện hạ thống lĩnh chín vạn thần vệ, không thể nào có bộ dáng như vậy."

"Ta á?" Cảnh Phi Dung không thể hiểu được, "Ngươi nói cho ta nghe một chút đi, ta như thế nào cơ?"

Gã hướng mắt nhìn về phía tay áo của Cảnh Phi Dung.

Cảnh Phi Dung theo hắn tầm mắt cúi đầu nhìn xuống, phát hiện kiện nội y giấu ở trong tay áo kia không biết từ khi nào đã lộ ra ngoài, phiêu đãng bay trong gió, không ra thể thống gì cả.

Hắn lập tức vội vàng nhét vào trong tay áo, ngẩng đầu cả giận nói: "Ngươi không được nhìn!"

"Yo, Ngũ điện hạ?" Một thanh âm lanh lảnh từ trong đại điện truyền đến, từ cửa điện một nam tử bạch y bước ra, Bạch Vô Thường tà khí mà cười, "Khách quý đến~"

Cảnh Phi Dung còn đang trừng mắt với gã gác cổng đã ngăn hắn lại, gã gác cổng lập tức thức thời mà nhường đường: "Ngũ điện hạ, mời vào!"

Giọng của gã to lớn vang dội, tràn ngập tự tin như thể chưa có việc gì xảy ra cả, trong nháy mắt khiến Cảnh Phi Dung không biết phải nói thế nào về hiểu lầm ban nãy, chỉ có thể nghẹn khuất mà bước vào trong.

"Ngũ điện hạ lần đầu tới Minh giới, là tới tìm Minh Vương đại nhân sao?" Bạch Vô Thường cùng Cảnh Phi Dung sóng vai mà đi, hỏi.

"Ta...... à...... Ta tới tìm Đế Quân." Cảnh Phi Dung dùng giọng điệu thản nhiên mà nói, "Y để quên đồ ở chỗ của ta."

"A, Ngài xem trí nhớ của ta kìa." Trong đôi mắt Bạch Vô Thường lóe lên một tia quỷ dị, "Ngũ điện hạ cùng Đế Quân mấy ngày trước mới vừa đại hôn."

Sau khi vào đại sảnh, đi qua một cây cầu dây mới tới được chính điện, Cảnh Phi Dung vừa bước vào cửa chính liền thấy Ngu Thương đang ngồi ở bên chiếc bàn nhỏ đặt bên giường xem sổ sách, còn Sở Nhạn Xuyên thì không thấy bóng dáng ở đâu.

"Gặp qua Minh Vương đại nhân." Cảnh Phi Dung giơ tay hành lễ.

Ngu Thương ngẩng đầu lên, nhân tiện gác bút trong tay xuống, hắn mặc một bộ y phục màu đen, sắc mặt lãnh đạm, khiến người khác có cảm giác áp bức nhưng lại không tức giận được. Nhưng nếu tính ra thì tuổi tác của Ngu Thương cũng không lớn lắm, ước chừng cùng tuổi với đại ca Cảnh Phi Dung. Hắn quy lại chính là do Ngu Thương ở Minh giới quá lâu rồi, tính cách không tránh khỏi có chút khó chịu, từ trong ra ngoài đều tản ra âm khí lạnh lẽo.

Nhưng nghĩ tới cảnh Minh Vương cùng tam ca của hắn có loại quan hệ tình cảm kia, thì ánh mắt nhìn Minh Vương của hắn cũng tăng thêm vài phần thân thiết.

"Ngũ điện hạ." Ngu Thương mở miệng, thanh âm trầm thấp, "Ngươi tới tìm người?"

Cảnh Phi Dung đột nhiên có chút ngượng ngùng, hai tay bối rối đưa ra phía sau, nghiêng đầu khó chịu, giả vở bình tĩnh, trấn định "Ừ" một tiếng.

Hắn mới vừa "Ừ" xong, liền thấy một cái cổ tay gầy gò trắng nõn từ phía giơ lên, năm ngón tay bám vào cạnh bàn, sau đó Sở Nhạn Xuyên chậm rãi ngồi dậy. Y mặc bộ y phục màu xanh nhạt, mái tóc rối bời và đôi mắt hơi cụp xuống, trông giống như vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ rất dài.

Cảnh Phi Dung:????

Ngày hôm trước mới cùng hắn thành thân, ngày hôm qua vừa cùng hắn lăn giường, giờ phút này lại ngủ say trên giường của người khác. Mà cái "người khác" này lại cũng không phải người khác, mà chính là người có quan hệ mập mờ với tam ca hắn --- Ngu Thương

Chắc không phải là gối đầu lên đùi Minh Vương ngủ đâu nhỉ??

Cảnh Phi Dung cảm thấy bản thân sắp bùng nổ rồi, khó trách gã Bạch Vô Thường kia lại cười gian trá như vậy, chắc chắn là gã sớm đã biết chuyện này, chỉ đang trực chờ để xem kịch vui thôi.

Sở Nhạn Xuyên mới vừa tỉnh ngủ, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, ngồi ở trước giường nhìn Cảnh Phi Dung đứng ở giữa đại điện một lúc lâu, sau đó khách khí gật đầu chào một cái: "Ngũ điện hạ."

Mới có một ngày không gặp, Cảnh Phi Dung cảm thấy Sở Nhạn Xuyên so với hôm qua trông càng có sức sống hơn, bờ môi đỏ mọng, đôi mắt ngấn nước. Lớp áo ngoài màu xanh nhạt trễ xuống lộ ra một đoạn cổ trắng như tuyết, cổ áo lỏng lẽo bao bọc lấy chiếc cổ thon gầy, xinh đẹp.G

Cảnh Phi Dung cảm thấy đầu có hơi choáng, hôm qua lúc Sở Nhạn Xuyên ở trên giường của hắn rõ ràng chẳng có tí sức lực nào, tại sao nằm ngủ bên cạnh Ngu Thương xong liền tràn đầy sức sống như vậy? Không phải y nói là thích mình đã lâu sao? Sao lại thành ra như thế này?

"Ngũ điện hạ đến tìm ta?" Sở Nhạn Xuyên thấy Cảnh Phi Dung đứng yên tại chỗ, biểu tình trên mặt phức tạp thay đổi liên tục, nhưng lại chẳng mở miện nói một lời nào cả, vì thế y liền hỏi hắn.

"Đúng vậy." Cảnh Phi Dung khô cằn mà mở miệng đáp.

"Điện hạ tìm ta có chuyện gì sao?"

Ta không

"Ta không muốn nói chuyện ở chỗ này." Ánh mắt Cảnh Phi Dung thoáng liếc nhìn qua gương mặt lạnh như băng của Ngu Thương, rầu rĩ mà nói.

Sở Nhạn Xuyên đứng lên, bước xuống bậc thang đi đến trước mặt Cảnh Phi Dung, nói: "Vậy đi nơi khác."

Bạch Vô Thường ở một bên cung kính mà hành lễ, ngữ khí nhẹ nhàng vui vẻ: "Đế quân cùng Ngũ điện hạ đi thong thả ~"

Hai người đi ra đến hành lang bên ngoài đại điện, Cảnh Phi Dung lấy ội y của Sở Nhạn Xuyên từ trong tay áo ra, đưa cho y: " Của Đế Quân."

Sở Nhạn Xuyên cũng không nhận lấy, hỏi: "Điện hạ đặc biệt tới Minh Phủ, là vì đưa cái xiêm y này cho ta?"

Cảnh Phi Dung không nhìn y, mà nhìn vào một cây cột nào đó, nói: "Đúng vậy, trả xong liền về."

"Làm phiền điện hạ rồi, nhưng vẫn cứ để ở chỗ của điện hạ thì tốt hơn."

Cảnh Phi Dung có chút kinh ngạc mà quay đầu hỏi: "Cái gì?"

"Lần sau quay về tẩm điện của ngươi, vẫn có y phục để thay."

Cảnh Phi Dung càng kinh ngạc hơn: "Cái gì? Lần sau?"

Sở Nhạn Xuyên không đáp lại, đột nhiên vươn tay, ngón tay chạm vào sau tai của Cảnh Phi Dung, hỏi: "Lỗ tai của Điện hạ sao lại đỏ lên vậy?"

Cảnh Phi Dung mở to hai mắt sửng sốt, sau đó lập tức đưa tay che lỗ tai của mình lại, nói: "Trời nắng!"

Minh giới làm quái gì có mặt trời.

"Điện hạ đối với chuyện hôm qua có gì bất mãn sao?" Sở Nhạn Xuyên thu hồi tay, hỏi hắn.

"Không có...... Không phải......" Cảnh Phi Dung lắp bắp, hắn không hiểu tại sao lại vòng đến đề tài này rồi. Ánh mắt Cảnh Phi Dung đảo quanh, nhưng hình ảnh tối hôm qua trên giường nhanh phóng ra quanh quẩn trong đầu hắn, không muốn nghĩ đến cũng không được.

"Điện hạ, đưa tay cho ta."

Cảnh Phi Dung khó hiểu mà nhìn tay Sở Nhạn Xuyên, sau đó do dự mà vươn tay mình ra. Sở Nhạn Xuyên cầm lấy tay của hắn, quay lòng bàn tay hướng lên trên, y nhìn vòng Đồ Đằng màu lam mơ hồ ở trên lòng bàn tay của hắn, nói: "Nếu không có gì bất mãn, vậy ta cứ ba ngày sẽ về tẩm điện của điện hạ một lần, không biết ý của điện hạ thế nào?"

Hai mắt Cảnh Phi Dung mờ mịt, y hệt như con cá sắp chết nằm hấp hối trên bờ, hắn ngơ ngác hỏi: "Tại sao lại phải ba ngày đến một lần?"

Sở Nhạn Xuyên khẽ thở dài: "Vốn định là cách một ngày làm một lần, nhưng thể lực điện hạ quá tốt, ta sợ ta chịu không được."

Cả người Cảnh Phi Dung cứ như bị hoá đá, nữa chữ cũng không nói ra nổi, mỗi một lời mà Sở Nhạn Xuyên nói ra đều rất thô tục, nhưng biểu tình trên mặt y lại thản nhiên như thưowngd, có khi còn mang theo vài phần nghiêm túc. Trông giống như là đang nói về một việc đặc biệt trọng đại nào đấy. Cảnh Phi Dung hoài nghi có phải là do bản thân nghe sai hoặc là bản thân đã nghĩ quá nhiều hay không. Nhưng không, Đế Quân đích thực là đang nói đến..... chuyện đó.

"Ngươi......" Sau một lúc lâu, Cảnh Phi Dung gian nan phát ra tiếng, nói ra một câu không liên quan lắm, "Tay ngươi lạnh quá."

Sở Nhạn Xuyên thu tay lại, ống tay áo rũ xuống, che khuất đầu ngón tay. Y trầm ngâm một lát, giống như là an ủi hắn, nói: "Điện hạ không cần quá lo lắng, Đồ Đằng này một khi đã giao cho ngươi, thì mọi thứ đều đã được định sẵn rồi."

"Cho nên này đồ đằng này là cái gì?" Cảnh Phi Dung đột nhiên hoàn hồn, bỗng chốc nhớ tới mục đích chính bản thân tới đây, cho nên liền hỏi.

Sở Nhạn Xuyên nghiêm mặt nói: "Là con của chúng ta."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.