"Nhận ra cậu là người tốt"
Sáng sớm chưa tới sáu giờ, sắc trời còn chưa kịp sáng hẳn, đằng xa chân trời vẫn nhuộm màu xám đen. Bên cạnh bãi xe đạp trong đại viện có một bóng người, tư thế đứng của người nọ lười nhác uốn éo như không xương.
Triều Dương nghiêng người dựa vào lan can ngáp một cái, đuôi mắt chảy ra một giọt nước mắt.
Bác Lý vừa làm xong ca đêm, bấy giờ bác với đồng nghiệp đang rời khỏi phòng bảo vệ sau khi bàn giao, thấy bộ dạng của Triều Dương, bác hiếm lạ hỏi: "Bây giờ cháu bắt xe bus vẫn còn kịp, cần gì phải bắt Tiểu Thần nhà người ta khổ sở chở đi?"
Triều Dương không nói gì, trong lòng tự cãi lại rằng mình mới là người khổ cực!
Thời gian đi học của Liêu Tinh Thần thực sự hơi biến thái, rõ ràng tận bảy rưỡi mới bắt đầu tiết một thế mà vị cán bộ kỳ cựu này sáu giờ đã đạp xe đi học, làm Triều Dương muốn ăn bám cũng phải dậy sớm theo.
Khác hẳn với việc ngồi xe bus, nếu đi bus thì vừa nhẹ nhàng hơn lại chẳng phải vội vàng, có khi còn đánh một giấc thoải mái ở trên xe luôn.
Nhưng Triều Dương vẫn cắn răng lựa chọn đi ké xe, bởi vì xe bus không có học sinh giỏi!
Sau khi Từ Lỗi đề xuất nên mượn vở Liêu Tinh Thần, trong lòng cậu vẫn luôn nhớ mong chuyện này, kỳ nghỉ của Thế Ninh ít, chủ nhật cũng phải lên lớp, chỉ được nghỉ nửa ngày nên căn bản cậu không có thời gian thừa để đăng ký lớp luyện thi bên ngoài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-day-mot-giac-truc-ma-bien-thanh-ban-trai/275050/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.