Cả người anh cứng đờ, ngơ ngác đứng đó, một lúc lâu sau mới nói được: “Nhớ… nhớ lại rồi?”
“Ừm, em đều nhớ lại rồi.”
Cô cảm thấy hình như Dịch Trạch Duyên rất căng thẳng, anh vô thức nắm chặt hai mép quần, sau đó lại buông ra, ánh mắt chăm chú nhìn vào mặt cô, thận trọng nói bằng một giọng khàn khàn: “Nhớ lại… Còn cần anh và con không?”
Anh căng thẳng và thận trọng như vậy khiến cô đau lòng, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào anh. Cô quay đầu đi, lau nước mắt nói: “Em nghe chị nói trước đây anh muốn ly hôn.”
“Không phải!” Anh phủ nhận ngay lập tức: “Không ly hôn, anh không ly hôn!”
Người đàn ông bình tĩnh lý trí lúc này lại bối rối phủ nhận, tim Lâm Thanh Thanh đau nhói. Cô bế tiểu Uyên lên rồi nói: “Không còn sớm nữa, em đưa tiểu Uyên đi ngủ.”
Cô bế tiểu Uyên về phòng, cô nằm bên cạnh dỗ bé ngủ.
Tiểu Uyên mở to đôi mắt nhìn chăm chú vào cô.
“Mau ngủ đi.”
“Mẹ nhớ lại thật ạ?”
“Nhớ lại.” Cô hôn lên gương mặt bé: “Mẹ sẽ không rời khỏi tiểu Uyên, đừng lo lắng.”
“Mãi mãi không rời đi sao ạ?”
“Mãi mãi không rời đi.”
Cuối cùng bé cũng yên tâm, ngoan ngoãn nép trong ngực cô ngủ thϊếp đi.
Lâm Thanh Thanh cẩn thận, khe khẽ xuống giường, mở cửa phòng ra liền thấy Dịch Trạch Duyên đứng ngay ở ngoài. Vừa thấy cô ra, anh há hốc miệng, nhưng lại không nói gì.
Lâm Thanh Thanh đi về phòng, anh cũng đi vào theo. Căn phòng rất yên tĩnh, nhất thời không ai nói gì.
“Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-day-mot-giac-toi-ga-cho-tong-tai/651188/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.