Vạn vật cúi đầu, Khấu Đông với Diệp Ngôn Chi lại chẳng có chút ý niệm muốn cong lưng. Bọn họ vẫn đứng thẳng người tại chỗ rồi nhìn về phía trước, dưới ánh vàng rực rỡ của mặt trời Ngày thứ nhất.
Là nơi mà Thiên Phụ ở.
Thần linh đột nhiên về vị trí cũ là việc mà hai người đều không ngờ tới, đây đối với bọn họ tuyệt đối không phải là tin tức gì hay ho. Dù sao Thần linh trong thế giới phó bản sở hữu sức mạnh cực khủng, nếu như phải đối đầu thì chỉ sợ bọn họ sẽ thua chắc.
Nhưng nhiệm vụ là phải tìm hiểu nốt nhánh còn lại của cốt truyện, bọn họ chạy trời không nổi.
Khấu Đông liếc mắt nhìn người bên cạnh.
"Đi không?"
Diệp Ngôn Chi cũng gật gật đầu.
"Đi."
Nếu không tránh được thì cứ nắm quyền chủ động cái đã.
Thang mây nối liền các thần điện lại với nhau, hai người dọc theo cầu thang dài dằng dặc đi lên trên, từ từ đi tới Ngày thứ nhất cao cao vô thượng.
Mây lờ lờ ẩn hiện, từng tầng từng tầng xô vào rồi lại đẩy ra, từ trên đây nhìn xuống dưới, vạn vật thế gian bé như giun như dế. Vài ngọn gió từ đâu đi tới vòng qua bọn họ rồi lại đập vào cây cột, sau đó lượn lờ hai vòng hướng thẳng về phía chân trời bay đi.
Trống rỗng, bọn họ có thể cảm nhận được dư quang lạnh lẽo từ nó. Mà trong trí nhớ của Khấu Đông, dù cho các thiên sứ có muốn bái kiến người kia cũng chẳng ai dám bước vào Ngày thứ nhất.
Nơi đó rộng lớn bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-day-mot-giac-game-yeu-duong-da-bien-thanh-game-kinh-di/440592/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.