Chương trước
Chương sau
Đợi đến ban đêm, cuối cùng Diệp Ngôn Chi cũng hiểu "Xiên nướng" mà Khấu Đông cứ lải nhải nói mãi thực ra là cái gì, đến hắn còn không biết tại sao y lại có nhiều ý tưởng kỳ quái như vậy. Sau khi buộc màn trắng lại với nhau xong, Khấu Đông vờ vịt thả nó xuống như thật, mà ngay phía dưới bọn họ chính là đám bác sĩ mỏ chim và huyết tộc đã thủ sẵn. Vì cái đám này đang rất nôn nóng nên khi nhìn thấy có thứ gì đó giáng từ bên trên xuống, chúng đã vội vàng duỗi tay bắt lấy mà không thèm nghĩ ngợi gì, muốn dựa vào mảnh vải này để leo thẳng lên trên.
Những kẻ làm ra hành động này phần lớn là huyết tộc cấp thấp, còn đám người Nam tước thì vẫn thờ ơ lạnh nhạt đứng ở đằng xa, thậm chí bọn hắn còn sai người kê vài chiếc bàn nho nhỏ tới, ngồi ở bên cạnh phẩm trà, hoàn toàn không có ý định đến gần.
Điều này khiến cho Khấu Đông cảm thấy hơi tiếc nuối.
Vốn dĩ y muốn thiêu một lần chết cả "xiên" luôn cơ. Đáng tiếc là đám vampire kia không phải ngu cả bầy, tất nhiên sẽ không mắc mưu của y.
Tuy vậy, những kẻ trúng kế lần này cũng lĩnh đủ. Chờ tới lúc bọn chúng trèo được kha khá rồi, khoảng cách với mặt đất vừa đủ xa, Khấu Đông liền lấy đá đánh lửa ra, chầm chậm nhen lửa lên tấm màn trắng.
Theo gió đêm, ngọn lửa gần như là bùng lên ngay tức thì, khí thế kia rất tàn bạo, khiến đám huyết tộc lập tức nhớ lại nỗi sợ khi lâu đài cổ bị thiêu rụi.
Lúc ấy thì vẫn còn cửa để chạy, đâu giống như bây giờ!
Giờ đốt kiểu này, chắc chắn là ép bọn hắn phải rơi xuống!
Cho dù không muốn rơi, thì những huyết tộc phía trên cũng không chịu được, tên nào tên nấy đều ngã lộn xuống, trong nháy mắt đã biến thành một "xiên" vampire. Tiếng gào thét của đám Vampire vang lên không ngừng, chúng trườn bò lên nhau rồi nhốn nháo ngã tuột từ trên cao xuống. Cho dù thân thể của huyết tộc từ trước đến nay luôn có năng lực hồi phục mạnh mẽ nhưng cũng không thể chịu được độ cao như vậy, nằm trên mặt đất một lúc lâu mà chẳng tài nào bò dậy nổi.
Khấu Đông ngó đầu xem hết một cảnh này, bỗng ỉu xìu nói: "Giống thịt nướng ghê."
Lại còn là thịt thú rừng nữa chứ!
Y không nhịn được mà nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy bản thân có hơi đói.
Ngày ấy, hai người thay phiên nhau ngủ trong đại điện Ngày thứ ba để vượt qua một đêm này, đương nhiên là ở phía dưới vẫn có cả dàn huyết tộc đang đứng. Bọn chúng khó chịu muốn xông tới đánh chiếm, khổ nỗi bản thân chúng lại chẳng có cánh, không tài nào tới gần Thần Điện treo cao trên bầu trời được, chỉ có thể ngoái đầu ngước nhìn lên.
Khấu Đông không chịu nổi quay ra nói với Diệp Ngôn Chi: "Đây là lần đầu tiên ba được trải nghiệm cảm giác ở trên vạn người đó..."
Diệp Ngôn Chi: "......"
Vâng. Đúng là ở trên vạn người.
Ở trên đỉnh đầu vạn người.
Hắn mở rộng lớp áo ngoài trên người ra, cẩn thận bao lấy thanh niên thật chặt. Khấu Đông co tròn ngón tay dưới lớp áo của Diệp Ngôn Chi, cảm thấy bản thân còn lười biếng hơn lúc bình thường, chỉ khụt khịt cái mũi liên tục, cuối cùng kìm lòng chẳng được mà kéo cổ áo che lại mũi mình.
Y cảm giác mình có chút tham luyến hơi thở của Diệp Ngôn Chi.
Chuyện này âu cũng là bình thường thôi, bởi vì trong quá trình sơ ủng, tất cả nhân loại đều sẽ sinh ra cảm giác quyến luyến chẳng nỡ xa rời đối với huyết tộc bậc cha chú đã chuyển hoá mình, —— điều đó cũng mang ý nghĩa đại diện cho chi tiết "chim non" vậy. Khấu Đông co người giữa lớp áo của huyết tộc trẻ tuổi, nhưng mãi vẫn cảm thấy không đủ, ngón tay y cũng muốn dán chặt bên cổ tay vị huyết tộc kia, lén lút nắm lấy chỗ nút thắt của cổ tay áo, giống như có thể hấp thụ chút cảm giác an toàn từ mạch đập vững vàng nơi cổ tay hắn vậy.
Dáng vẻ này của y, thực sự là khác biệt rất lớn so với thường ngày.
"Cưng áp sát vào nữa đi," Thanh niên ậm ừ oán giận, quay đầu sang phía người bên cạnh, "Đừng ra xa quá."
Diệp Ngôn Chi nhích về phía gần hơn nữa, thân thể hai người dường như đã hoàn toàn sát vào một chỗ. Vai kề vai, tay chạm tay.
Sau khi Thiên sứ ngã xuống, thế gian chỉ còn lại Ngày thứ ba là có thể nhìn thấy sao trời. Dưới thần điện cao lớn, những vì sao chậm rãi chảy xuôi trên đỉnh đầu bọn họ giống như dòng sông trôi lững lờ. Khấu Đông ngẩng đầu nhìn về phía lòng sông, còn có thể lờ mờ nhìn thấy hình bóng hình phản chiếu của y và Diệp Ngôn Chi đang dựa sát vào nhau.
Món quà đến từ chính Thiên phụ.
Thiên sứ sáu cánh không hổ là tạo vật được Thần minh cưng chiều nhất, bất kì một góc nào của Thần điện này đều có thể nhìn thấy dụng tâm của Thần minh. Chỉ tiếc rằng phần dụng tâm này, chưa chắc đã là thứ cậu ấy muốn.
—— Tự do.
Hai chữ này thật dễ để nói ra, nhưng lại khó thực hiện biết bao.
Khấu Đông không khỏi cảm khái: "Khổ y chang ba vậy."
Nếu Thiên sứ sáu cánh còn sống, e rằng lúc này cũng muốn nói: Sủng ái của Thần minh, ai thích thì đi mà lấy.
Dù sao thì cậu cũng không thèm.
Diệp Ngôn Chi: "......"
Diệp Ngôn Chi trầm mặc một lát, nói: "Thế nên đây là lý do cậu cắn tôi?"
Chỉ trong hai giây ngắn ngủi vừa rồi, răng nanh của Khấu Đông đã cắn lên ngón tay hắn, vừa liếm lại cọ. Hiển nhiên là sau ngày đầu tiên tiến hành Sơ ủng, y càng lúc càng nghiện hương vị của Diệp Ngôn Chi hơn. Nghe xong lời này, thanh niên lại chẳng có chút chột dạ nào, ngược lại còn nhổ ngón tay của hắn ở trong miệng mình ra, ngụy biện: "Ba không thèm hút."
Huyết tộc trẻ tuổi đành im lặng nghe y ba hoa.
Khấu Đông: "Ba chỉ ngửi mùi vị một xíu thôi."
Vốn dĩ đâu có ý định hút!
Chẳng những thế y còn quay ra chỉ trích Diệp Ngôn Chi, tỏ vẻ vô cùng đau đớn: "Sao cưng có thể nghĩ ba như vậy chứ? —— Hôm nay cưng mất nhiều máu thế rồi, chả lẽ ba lại không quan tâm đến sức khoẻ của cưng mà chỉ tham ăn thôi sao?"
"Không," Huyết tộc trẻ tuổi thấp giọng bình tĩnh đáp, "Tôi nói là, cậu có thể cắn."
Đây đều là phản ứng bản năng của những người mới trải qua sơ ủng, hắn không nỡ nhìn thanh niên cứ đè nén nó mãi.
Kiềm chế bản năng, không phải là một việc dễ dàng.
"......"
Khấu Đông ngẩn người.
Y không ngờ rằng thanh niên lại có thể trả lời như vậy, chần chừ nói: "Nhưng hôm nay cưng đã mất nhiều máu lắm rồi mà?"
Chỉ mỗi rót cho y thôi, cũng chẳng biết đã mất bao nhiêu.
Y thật sự không nỡ.
Diệp Ngôn Chi nhẹ giọng nói: "Hay là, chúng ta thử đổi cách khác nhé."
Khấu Đông có chút tò mò, ghé sát tai lại gần, hỏi hắn là cách gì.
Y chẳng hề phòng bị, cứ vậy mà tiến đến, lớp áo mở rộng giống như một tấm lá chắn ngăn cách bọn họ với toàn bộ trò chơi, dưới lớp vải dệt chỉ có thể nghe thấy tiếng phập phồng hít thở rất nhỏ của hai người.
Cần cổ y thon dài trắng noãn, mái tóc đen đã khô xõa xuống xương quai xanh. Ngay tại nơi đó lại xuất hiện hai vết lõm nhàn nhạt, để lộ ra phía bên dưới vạt áo sơ mi chưa cài cúc...
Ánh mắt của huyết tộc bỗng chất đầy.
Hắn gắng kiềm chế để thanh âm vẫn bình tĩnh như mọi khi, không nghe ra chút bất thường nào, giống như chỉ đang phổ cập khoa học thuần tuý: "Lên giường sẽ tốt hơn đấy."
Khấu Đông sửng sốt: "......?"
Y lưỡng lự suy nghĩ, chả nhẽ mình nghe nhầm?
Là cái "lên giường" mà y nghĩ sao??
Huyết tộc thản nhiên nói: "Cái đó có tác dụng hơn hút máu nhiều, cũng thoải mái hơn nữa."
Hắn nhìn chăm chú vào người trước mặt.
"Muốn thử không?"
"......" Đối diện với ánh mắt của hắn, Khấu Đông bỗng cảm thấy giật mình thon thót —— Ánh mắt kia không hề bình thường chút nào.
Cứ như muốn áp dụng thực tiễn trên người y, hạ quyết tâm nhào tới chịch một phát vậy.
Y vội vàng từ chối: "Kiểu tinh thần nghiên cứu khoa học này thì xin miễn."
Diệp Ngôn Chi nghe vậy cũng không ép y nữa, chỉ xác nhận lại lần nữa: "Chắc chưa?"
Khấu Điềm Điềm: "......"
Làm một người theo chủ nghĩa hưởng lạc, cộng thêm cảm giác lưu luyến với bậc cha chú chuyển hóa mình sau sơ ủng, khi nhớ tới câu "thoải mái hơn nữa" kia, trái tim y thật sự đã rung rinh.
Chỉ hút máu thôi đã kích thích như vậy rồi, nếu còn kích thích hơn nữa, chẳng phải sẽ phê xoắn tít lên trời à?
Chưa kể đối phương còn là Diệp Ngôn Chi.
Bình thường khi hai người ở bên cạnh nhau, kỳ thực y cũng đã phần nào biết "đồ chơi" của Diệp Ngôn Chi cứng thế nào, mạnh ra sao, y cam đoan rằng mình là người đầu tiên biết được chuyện này, nếu đây là người khác thì có lẽ y sẽ ngưỡng mộ một chút, thế nhưng mà.... một cái thứ "đồ chơi" như thế....
Khấu Đông ngoài miệng không nói gì, trong lòng lại lặng lẽ cầm mái chèo lên.
Bắt đầu thả trôi bản thân. [1]
[1] Gốc là 划浪- chèo sóng. Từ 浪 còn có nghĩa là buông thả, nên mình để thả trôi nghĩa cho hợp bối cảnh nha. =))
May mắn là cái ràng buộc "Phụ tử tình thâm" rốt cuộc vẫn lôi lý trí ngập tràn nguy hiểm của y trở về. Khấu Đông giật mình hoảng sợ, không ngờ rằng dưới sự đồng hoá của huyết tộc, tư duy của y lại trở nên sa đọa, ham hưởng thụ, thậm chí còn không tiếc vứt bỏ liêm sỉ như thế. Y không nén được tự phỉ nhổ: "Đúng là Chủ nghĩa tư bản độc ác."
Vậy mà dám vọng tưởng ăn mòn "tấm gương thanh niên tốt" đã sinh ra và lớn lên dưới ánh sáng ngũ giảng tứ mỹ này của y!
Khấu Điềm Điềm cuối cùng đã bảo vệ được phần ranh giới sát chót của mình, lại nhặt cái tâm tư khiến người khác cũng thấy xấu hổ thay lên: "Không thử, không thử."
Huyết tộc trẻ tuổi yên lặng, chỉ là vẻ mặt dường như có chút tiếc nuối.
Khấu Đông không hề cảm thấy tiếc nuối tẹo nào. Chẳng những không thấy tiếc nuối, thậm chí y còn lạnh sống lưng rồi nhả ngay hàm răng đang đặt trên cổ tay nhãi con ra, không dám cắn nữa.
Mặc dù bây giờ y không được coi là huyết tộc hoàn toàn, nhưng giá trị đạo đức cũng sắp thay đổi theo huyết dịch trong cơ thể rồi, đầu óc chỉ chăm chăm nghĩ về việc hưởng sung sướng. Chẳng may nếm được mùi, lại được voi đòi tiên thì...
Khấu Đông phải liên tục thầm nhấn mạnh với bản thân rằng, streamer game yêu đương ngọt ngào chỉ bán mặt, không bán thânnnnnn.
Dưới sự kích động như vậy, y vất vả lắm mới có thể chìm vào giấc ngủ. Sau khi hô hấp của y dần trở nên đều đặn được hồi lâu, Diệp Ngôn Chi đột nhiên mở bừng mắt.
Đôi mắt sâu hắn sâu không thấy đáy, bờ môi khẽ mấp máy, giống như phát ra một tiếng thở dài trong im lặng.
*
Có lẽ bởi vì ảnh hưởng của Sơ ủng và kích thích mà Diệp Ngôn Chi nói tới, giấc mộng lần này của Khấu Đông không được lành mạnh cho lắm. Mơ tới mơ lui, chẳng hiểu sao lại toàn là cảnh y bị đặt dưới đống đồ chơi chồng chất, tay y nắm lấy đôi tai của thỏ bông xù, dưới cơ thể còn lót một con gấu bông ngây thơ vô tội, mớ lông trên người nó rối tung cả lên. Sau khi tỉnh lại, Khấu Đông bần thần mất nửa ngày, không thể tin rằng chính mình lại có thể làm trò như vậy trước mặt đống đồ chơi mềm mại đó, nghĩ mãi, cuối cùng chỉ có thể ném nồi cho huyết tộc thêm lần nữa.
Chắc chắn nguyên nhân không phải do máu của nhãi con nhà y, biến thái như vậy, nhìn phát là biết do máu của Bá tước rồi!
—— Tất cả là tại máu của Bá tước!
Y ngồi dậy, bấy giờ mới phát hiện Diệp Ngôn Chi không ở bên cạnh. Chờ tới khi y mở miệng dò hỏi, huyết tộc trẻ tuổi mới quay mặt về phía y: "... Lại đây trước."
Khấu Đông nhìn vẻ mặt của hắn, y ý thức được rằng chắc chắn đã xảy ra chuyện bất lợi với bọn họ.
Y đứng dậy, đặt chiếc áo vẫn khoác trên người mình sang một bên, đi về phía bên rìa Thần điện. Còn chưa tới gần, Khấu Đông đã nhận ra có gì đấy không đúng —— từ bên rìa Thần điện có một luồng sáng màu vàng rực rỡ chiếu xuống, dừng ở bên má y, khiến y phải hơi híp mắt lại.
Ngay lập tức, y bỗng nhận ra, đây chính là ánh mặt trời.
Ánh mặt trời đã biến mất kể từ sau khi Thiên phụ ngủ say, giờ phút này nó lại chiếu rọi khắp đại địa, xua tan tầng lớp sương mù. Dưới ánh sáng rực rỡ, y thoáng thấy đám huyết tộc và bác sĩ mỏ chim đang lần lượt đứng dậy, bọn chúng cũng đều khiếp sợ nhìn, không dám tin rằng nay lại là một ngày nắng ráo, có thể trông thấy ánh mặt trời.
Lại nhìn lên phía trước, hô hấp của Khấu Đông bỗng khựng lại.
Y thấy một chiếc thang mây.
Thang mây nối liền Ngày thứ ba lên những Thần điện khác, toà nào toà nấy đều sừng sững nguy nga chói loá, từng tòa kiến trúc cứ vậy lần lượt hiện ra trước mắt thế gian. Có lẽ, từ trước đến giờ chúng vẫn luôn ngủ say dưới tầng mây như thế ấy, mà vào lúc này, dưới lực kéo của Ngày thứ ba, nút thắt buộc dài đột nhiên được mở tung, toàn bộ chúng bỗng trồi trên khỏi mặt mây. Trên thế giới hiếm thấy một cảnh tượng nào bao la và hùng vĩ tới vậy, có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng nổi.
Ngay lúc lớp sương trắng dần tản đi, y bỗng nghe thấy một tiếng vang thanh thúy giống như ngọc thạch.
Tiếng vang này gây chấn động, truyền ra khắp đại địa.
Nhóm bác sĩ mỏ chim đột nhiên quỳ rạp hết xuống, vái lạy về phía trên. Bọn hắn vươn hai tay ra, rồi reo hò nồng nhiệt.
"Thiên phụ!"
"Thiên phụ!!"
Toàn thể sinh linh cúi đầu, ngay giữa tiếng hò hét ồn ào đó, lại có một tiếng động nho nhỏ phát ra, là tiếng mở cửa của Ngày đầu tiên.
Thần minh quy vị.
[09/09/2022]
Tác giả có lời muốn nói:
Khấu Đông (Nghĩ lại rùng mình): Chênh nhiều như vậy, tui muốn sa đọa...
Diệp Ngôn Chi:......
Cầu sa đoạ!
---
Editor có lời muốn nói: Chiện là mình vừa mới đi xin đề tài làm khoá luận TN, nhưng có vẻ gian nan quá. Mong rằng t2 tuần sau lên bộ môn sẽ được cô nhận, tại còn mỗi cô là là giảng viên hướng dẫn thuộc mảng mình theo thôi, chưa kể cô còn là trưởng khoa của bệnh viện nữa nên sợ cô khó ấy. TvT Khấn trời khấn phật huhuhu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.