Đầu óc Khấu Đông cực kỳ hoảng loạn. Chân y như đang dẫm lên mây, nó không chịu nghe theo sai khiến của y mà bị thứ âm thanh kia khống chế bước lên phía trước.
Thần tọa rộng lớn.
Những đám mây cuồn cuộn dập dờn lao tới, Thiên Phụ ngồi ngay ngắn trên thần tọa, gọi đứa nhỏ mà mình yêu quý, "Đến cạnh ta nào."
Giọng nói của hắn không cao không thấp, nhưng lại có thể truyền rõ ràng vào tai của từng vị thiên sứ. Bọn họ cúi đầu càng sâu, không ai dám ngước nhìn tạo vật được thần sáng thế cao cao tại thượng cưng chiều ấy. Thiên sứ sáu cánh tiền đồ sáng lạn, từ đầu xuống chân được bao phủ bởi áo choàng trắng tinh, trong lúc bước đi nó nhẹ nhàng lay động; bọn chúng được chạm vào làn da nhẵn nhụi của vị thiên sứ độc nhất vô nhị đó, khiến bao nhiêu thiên thần dưới mặt đất phải mơ ước, ghen tị.
Thứ khiến bọn họ ghen tị không phải là bởi vì thiên thần sáu cánh được ngồi trên thần tọa mà là những cọng lông vũ đang ở trên người y. Tất cả những thứ của y được đám thiên thần khác coi như báu vật.
Không có ai dám căm ghét vị thiên sứ đặc biệt này. Y xuất hiện rất ít, chủ yếu luôn sống trong 'ngày thứ ba', y không có người hầu kẻ hạ nào khác ngoại trừ gió mát, trăng sao cùng với hoàng hôn. Thiên Phụ không thích có kẻ lạ nào tới gần y, thế nên y vẫn luôn độc lai độc vãng, chưa bao giờ bắt chuyện với bất kỳ ai cả - y cao ngạo, y lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-day-mot-giac-game-yeu-duong-da-bien-thanh-game-kinh-di/440588/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.