Khấu Đông cứ như vậy mà nằm trên lưng nhãi con nhà mình.
Diệp Ngôn Chi cõng theo Khấu Đông không phải việc gì quá khó khăn. Dù sao thì khung xương Khấu Đông nhỏ, vóc người cũng chẳng hề cường tráng nên chả thấm vào đâu. Chỉ là tâm hồn cha già khó mà thay đổi, đi mười bước thì phải hỏi tới ba bốn lần xem Diệp Ngôn Chi có đi được không.
Tống Hoằng sâu xa nói: "Đàn ông kiêng kỵ nhất là người khác bảo mình không được...."
Khấu Đông: "........."
Khấu Đông khiển trách: "Suy nghĩ của anh thật sự rất đen tối."
So với một tờ giấy trắng thuần khiết như tui thì đúng là không cùng một thế giới.
Diệp Ngôn Chi sợ y lại điên khùng lên, nói: "Không sao."
Đừng nói là chỉ cõng một lúc, cõng thêm mấy ngày cũng không sao cả. Nhưng mà cánh Khấu Đông mỏng, lại còn vô cùng mẫn cảm, sau khi bị trói một lúc bắt đầu thấy khó chịu, y nằm trên lưng Diệp Ngôn Chu run rẩy một hồi. Diệp Ngôn Chi đi được một đoạn lại phải thả y xuống để máu lưu thông được đến đôi cánh.
Đảo mắt đã tới tám giờ, bụng của mọi người đều sôi ùng ục vì đói.
Sân trường bị bao phủ bởi bóng tối, chỉ có ánh sáng thăm thẳm từ đèn được chiếu ra, miễn cưỡng chiếu sáng một phần đất nhỏ. Bốn phía yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh gì, cho dù tới gần bụi cỏ rậm rạp cũng chẳng có tiếng côn trùng kêu.
Cứ như là trong ngôi trường này chỉ còn họ là vật sống duy nhất còn sót lại lẻ loi.
"Đợi đến lúc thoát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-day-mot-giac-game-yeu-duong-da-bien-thanh-game-kinh-di/440563/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.