Diệp Ngôn Chi bỗng nhiên hơi nhăn mày.
Tiêu Ngọc vẫn đang cười, ả quay đầu nhìn y.
"Sao nào?" Cô ả nói, "Tao nói điều này cho mày biết, mày còn chờ đợi cái gì nữa? Không tranh thủ thời gian đi đi?"
Khấu Đông ngồi xổm trước mặt ả, không đáp lời.
Giọng nói của Tiêu Ngọc cuống lên. Ả giục: "Sao mày chưa đi! Lẽ nào mày còn muốn ở cái nơi quỷ quái này đợi ——"
Lời còn chưa dứt mà ả đã thấy đứa nhỏ đằng trước nghiêm mặt, y dùng tay nắm chặt lấy cằm ả, không để ả né tránh ánh mắt mình.
"Nói lại lần nữa," Khấu Đông nói, "Bên trong có cái gì?"
"....."
Trong lòng Tiêu Ngọc cả kinh, sau lưng ả ta như có trăm nghìn con kiến bò quanh, cảm giác lạnh lẽo không biết từ đâu nổi lên. Cô ả không ngờ tới rằng người này lại có khí thế đến vậy, chẳng qua người ta chưa từng thể hiện ra trước mặt ả hôi.
Giọng nói của ả cũng yếu đi mấy phần, cuống họng hơi run lên, "Tiểu Xuyên Tử...."
"Nói cho đúng."
Khí lực trên tay Khấu Đông càng mạnh lên, nhẹ giọng nói: "Nhớ này, nếu như cô không nói hẳn hoi —— biết đâu sẽ phải rút người gỗ thêm lần nữa."
Nghe được hai chữ 'người gỗ', Tiêu Ngọc bỗng nhiên co người, trong mắt ngập tràn oán hận: "Mày lấy đâu ra cái quyền đấy! Mày.... mày nghĩ bọn chúng sẽ nghe mày chắc?"
Khấu Đông nói: "Thật chứ?"
Khóe môi của y vẽ ra một nụ cười: "Cô cảm thấy họ sẽ không nghe tôi hả?"
"........"
Tiêu Ngọc á khẩu không nói được gì. Cô ả đương nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-day-mot-giac-game-yeu-duong-da-bien-thanh-game-kinh-di/440533/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.