Khấu Đông uyển chuyển từ chối: "Cái này không cần đâu."
Được rồi đấy, tìm cha cái gì chứ?
Không nên khơi mào mâu thuẫn gia đình.
Trái cây vẫn còn lôi kéo tay y, nhìn chằm chằm không chịu buông tha, kiên trì nói: "Cha lớn cũng đang tìm cha mà..."
Sắc mặt Diệp Ngôn Chi hoàn toàn đen như đít nồi, hắn bực bội duỗi tay vào trong chăn tóm lấy đứa con thứ hai đang vui sướng kia, giống như muốn ra tay, Khấu Đông vội ngăn cản, "Không được đánh nhau!"
Diệp Ngôn Chi cười lạnh, động tác trên tay không hề dừng lại: "Có liên quan gì, dù sao nó cũng đâu phải do cậu sinh ra."
"......"
Con trai, cưng tỉnh táo lại đi —— cưng cũng đâu phải con ruột của ba!
Khấu Đông hơi cảm thấy tuyệt vọng đối với thế giới này.
Diệp Ngôn Chi thô bạo đàn áp đứa em trai không có tí quan hệ máu mủ nào với mình lại, trong hang động rơi vào tĩnh lặng.
Qua một lát, Khấu Đông đụng vào chân hắn.
Thanh niên nhấc mí mắt lên, liếc sang nhìn y một cái.
"Hử?"
Khấu Đông càng áp sát về phía hắn hơn, ngập ngừng giữa việc nói hay không nên nói, cuối cùng cũng nhỏ giọng nhắn nhở: "Em trai cưng sắp bị cưng bóp nát rồi..."
Thanh niên bình tĩnh nhìn chằm chằm y, giọng điệu thản nhiên, không có một chút phập phồng nào: "Khấu Điềm Điềm."
Khấu Đông: "..."
Chết mất, đây là lần đầu tiên Diệp Ngôn Chi gọi y như vậy, vậy mà lại khiến y phải nổi hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-day-mot-giac-game-yeu-duong-da-bien-thanh-game-kinh-di/2102334/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.