Ngồi trên bàn học trong lớp, nhớ lại ngày sinh nhật hôm qua, tôi bất giác nở một nụ cười. Tôi sẽ nghĩ đây là một giấc mơ nếu không có sợi dây chuyền trên cổ.
Lãnh Thiệu Huy...
Tôi có lẽ đã đánh giá nhầm con người đó. Hắn căn bản cũng không lạnh nhạt như tôi nghĩ. Ngược lại, tôi còn cảm thấy hắn rất... à, rất lãng mạn.
Tôi thầm nghĩ, nếu thực sự mười năm trước, tôi đã từng gặp hắn, đã từng biết hắn, vậy cứ coi đây như là một đoạn duyên phận đi.
Mãi suy nghĩ, tôi lại không biết chỗ ngồi bên cạnh mình từ lúc nào đã có người ngồi xuống.
Trần Minh Triết đưa tay, vỗ vỗ vào vai tôi khiến tôi bừng tỉnh.
Cứ ngỡ là Lãnh Thiệu Huy đã đến. Nhưng nhìn qua thấy Minh Triết, tôi có chút thất vọng.
Thu ánh mắt của mình lại, dán chặt vào trong cuốn sách giáo khoa, tôi hỏi:
"Có chuyện gì sao?"
Minh Triết cười khẽ, không nói gì liền kéo tay tôi, lôi đi. Đến dãy lớp học cũ ở phía tây Vĩnh Hiệu, hắn mơi buông tôi ra.
Lúc này, hắn cứ như vậy nhìn tôi. Mà tôi cũng chẳng thèm đếm xỉa đến hắn. Hắn luôn điên bất chợt như vậy. Tôi chẳng lấy làm lạ.
"Phục Quân, sinh nhật vui vẻ." Hắn cười.
Từ trong balo, hắn lấy ra một chiếc hộp nhung đỏ. Rất giống cái mà Lãnh Thiệu Huy tặng cho tôi ngày hôm qua.
Tôi giật mình. Lãnh Thiệu Huy có thể không dám cầu hôn tôi. Nhưng tôi biết Trần Minh Triết hắn dám.
Hắn theo đuổi tôi năm năm, hắn chắc chắn có đủ dũng khí để cầu hôn tôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-day-anh-se-cuoi-em/574886/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.