Ngự Thiên và mọi người vận chuyển linh lực tìm kiếm một cái phá khẩu để lật ngược tình thế.
Ngữ Ngôn nhanh chóng phát hiện ra, hắn dùng linh lực xúc ép thành một tia cực kì uy lực.
Đánh thẳng vào lỗ hỏng đó, các ngụy long cũng nhanh chóng tấn công vào nơi đó.
Uy áp biến mất, áp lực vô hình đè nặng trên người các ngụy long cũng biến mất.
Cả người bọn họ đầy mồ hôi, chưa kịp thở phào cả đám lại bắt đầu lâm vào cảnh giác.
Người tấn công bọn họ còn chưa đi đâu.
Lão giả thấy vậy cũng bước ra trong vô vàn ánh mắt kiêng kị của chúng ngụy long.
Thấy sự đề phòng mãnh liệt trong mắt của các ngụy long. Lão giả híp lại đôi mắt nhăn nheo của mình mà cười cười.
"Không cần sợ, ta chỉ thử thực lực cùng giác ngộ của các con mà thôi!!"
Giọng lão giả trầm hậu, hiền từ làm các ngụy long rợn tóc gáy lên. Ngọa tào, ngon để bọn ta quần ẩu đi rồi bọn ta tin ngươi!! Vô sự liền xum xoe không tặc cũng là cướp!!
Lão giả thấy ánh mắt của đám ngụy long không được ổn cho lắm liền tiếp tục giải thích.
"Ta chưa từng thu đồ, lần này ta đi khắp nơi chỉ để tìm người có duyên với mình!! Các con muốn nhận ta làm sư không!!"
Sau khi xác định lão giả quả thật không có ác ý các ngụy long cũng thả xuống một ít tâm.
"Bái ngươi làm sư bọn ta có lợi ích gì nha?!!"
"Bọn ta mỗi người đều thành thạo một loại kỹ năng, ngươi có gì có thể dạy bọn ta!!!"
"Chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-dai-tien-sinh/1329589/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.