Cuối cùng các ấu xà cũng thoát ra khỏi cái hành lang dài dằng dặc kia rồi.
Ra khỏi hành lang là một vùng thảo nguyên xanh mơn mởn. Làm chúng ấu xà cứ ngỡ là nằm mơ rồi chăng.
"Chát!!" Hắc Sát dùng đuôi tát vào mặt Phong Vũ một cái để kiểm tra hư thực ra sao.
Các ấu xà trợn to mắt nhìn lại "......"
Phong Vũ mất một lúc mới hồi thần từ cú tát đó "Chossss!!! Tại sao lại tát ta mà không phải tự tát vào mặt ngươi chứ!!"
Hắc Sát chính khí lẫm liệt hùng hồn "Tự tát đau lắm!!"
Phong Vũ cùng ba ấu xà "......."
Ngữ Ngôn lên tiếng phá vỡ cái bầu không khí càng ngày càng quái dị này.
"Vậy bây giờ chúng ta làm gì bây giờ!!"
Mặc Uyên quay phắt qua nói "Toàn cỏ không thì làm gì được!!!"
Hắc Sát nghiêng đầu như suy nghĩ "Cạp sạch cỏ thì ra được á!!!"
Bốn ấu xà nghe xong, đầu liền nhảy ra ba vạch hắc tuyến mà trợn tròn mắt nhìn thảo nguyên bao la xanh rì rào đang bị gió thổi lay động nhẹ nhàng.
Năm ấu xà cứ như nhìn thấy được số phận mình sẽ như mấy nhành cỏ xanh tươi bị gió thổi bay bay trên bầu trời.
Mịa nó, cảnh quá đẹp không nghĩ tưởng!!! = =
Các ấu xà một mặt bị ảo tưởng của chính mình dọa sợ, một mặt hoang mang mà nhìn thảo nguyên rộng lớn.
Hắc Sát luôn là xà theo trường phái hành động, nó vui đùa há mồm táp ăn thử một ngọn cỏ xem vị của nó nhue thế nào.
Đám xà còn lại thì lơ luôn hành động hệt như bị sốc thuốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-dai-tien-sinh/1329578/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.