Dần AnDĩ Phong đến chỗ hẹn Hàn Trạc Thần mới hiểu rõ câu nói của đại ca: “Mày vẫnchưa hiểu nguyên tắc của trò chơi này!”
Tầng ba của tửu lầu chật kín người, trên bàn ăn không có món nào, chỉ bày đầy vũkhí. Để Trác Cửu không nghĩ hắn đến đây liều chết nên Hàn Trạc Thần chỉ chọnmười mấy người cùng hắn đi vào trong, ra lệnh cho những người còn lại tạm lánhđi, không được lộ diện, ngay cả An Dĩ Phong.
Hàn Trạc Thần còn đặc biệt căn dặn: “Nếu An Dĩ Phong dám xông tới thì chặt mộtchân nó.”
Đã trải qua bao cảnh chém giết, thực sự hắn ngộ ra một chân lý: Những trậnquyết chiến trong xã hội đen không phải có nhiều người mới thắng, đem theo baonhiêu người cũng vô ích, cuối cùng cũng chỉ đâm đầu vào chỗ chết. Vào trong màhành động thì chỉ có chém lung tung, dao nào chém trúng người mình cũng khôngbiết... ít người cũng có cái hay của ít người. Trước nguy cơ sống hoặc chết thìkhát vọng sinh tồn khiến tính chiến đấu được tăng thêm bội phần, đặc biệt làlúc họ hy vọng người ứng cứu bên ngoài sẽ tới kịp.
Ngoài ra, hắn còn làm một việc, gọi tới đồn cảnh sát... Đó là cách duy nhất cóthể tránh thương vong, mất mát.
Hắn ngồi đối diện với Trác Cửu. Nhìn mái tóc hoa râm, cơ thể tiều tụy và ánhmắt mệt mỏi của lão ta, Hàn Trạc Thần không muốn nói lời nào.
Mọi người thường nói nỗi đau khổ của một đứa trẻ mất mẹ cũng giống một ngườigià sắp gần đất xa trời mất đi người con duy nhất... Hắn không có con trainhưng hắn hiểu cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-cung-soi/206917/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.