Tôi tựavào tấm kính trước ban công, nghe bản nhạc huyền ảo, mơ hồ như trong cõi mộng,tâm tình cũng bị cuốn hút theo viễn cảnh tương lai tuyệt đẹp, mơ đến cảnh tôivà Hàn Trạc Thần đuổi bắt, trêu đùa trong một nông trường mênh mông, bát ngát.
Con người có lúc rất bi ai, lúc có đường lùi lại cứ gắng gượng bước tiếp, khiđến đường cùng, quay đầu nhìn lại mới phát hiện mình đã để lỡ thứ cần nhất. Chonên, phải ép mình không được quay đầu, tiếp tục tiến lên phía trước.
“Thiên Thiên!” Không biết cô giáo tự lúc nào đã đứng ngay sau lưng tôi hỏi: “Emmuốn thi trường nào?”
“Em... chưa nghĩ tới”, tôi trả lời.
“Các môn văn hóa của em thế nào? Nếu trên điểm trung bình thì cô có thể giớithiệu cho em một giáo viên.”
“Cảm ơn cô, nhưng... môn văn hóa của em dưới điểm trung bình.”
Một nữ sinh học đàn nhìn tôi, tươi cười nói: “Em cố gắng lên, trường đại học làmột nơi rất tốt.”
Trên khuôn mặt chị lại nở nụ cười rạng rỡ, hạnh phúc. Chị nói với tôi rằngtrường đại học như một tháp ngà, ở đó có rất nhiều bạn cùng trang lứa, cùng chíhướng. Phòng của chị có bốn người, tối đến cùng trò chuyện, xem phim truyềnhình, lúc vui thì cùng cười. Chị còn nói họ thường vừa chơi đàn vừa nói về bạntrai của nhau.
Nghe kể thì quả là một nơi đẹp, chẳng trách các bạn của tôi đều cố gắng học đểvào được nơi đó. Tiếc rằng tôi không còn cơ hội nữa rồi.
Cô giáo nhìn thấy tôi đang trầm tư suy nghĩ thì khuyên: “Không sao cả! Dù saođiều kiện gia đình em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-cung-soi/1257339/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.