Chương trước
Chương sau
Nhưng hiện thực lại không cho tôi trốn tránh, một chậu nước hắt xuống, tôi gian nan mở mắt ra, chỉ thấy Mậu Ngoan cầm chậu nước mừng rỡ nhìn Thiên Ngạo ở một bên:

" Tỉnh rồi, tỉnh rồi! "

Ngay khi Thiên Ngạo thấy tôi đã tỉnh, mạnh mẽ ôm tôi vào trong ngực bản thân, lực đạo mạnh mẽ như muốn đem tôi dung nhập vào trong cơ thể của anh ta vậy.

Tôi cụp mắt xuống nhìn vị trí ngực mình, áo nơi đó bị xé rách một lỗ lớn và tôi có thể thấy rõ ràng làn da đẫm máu của mình, chỗ vốn bị đào ra đã khép lại từ lâu.

" Hiểu Hiểu, em rốt cục tỉnh, là ai, là ai đối với em tàn nhẫn như vậy? Em nói cho anh biết, anh sẽ giết người đó ngay bây giờ! ”

Vừa nghe anh ta muốn báo thù cho tôi, tôi dùng hết sức lực còn lại của bản thân giơ tay lên nắm lấy cánh tay anh ta:

" Đừng đi, đây là em nợ anh ta. ”

Nghe vậy, sắc mặt của Thiên Ngạo lập tức ảm đạm xuống:

" Là Lãnh Triết Lăng? ”

Tôi không nói gì xem như đã thừa nhận, rồi lại đảo tầm mắt nhìn anh ta nhận ra anh đang ở hình thái quỷ hồn, nên không khỏi cau mày hỏi:

" Sao anh lại rời khỏi cơ thể Triết Lăng? ”



" Hừ, em còn đang lo lắng cho anh ta sao? Đừng lo lắng, nếu anh đoán sai, anh ta đã trở lại cơ thể của chính mình rồi "

" Anh nói cái gì? "

Làm sao có thể, vừa rồi tôi còn cùng anh ta...

" Chuyện này nói ra dài, quần áo của em đều ướt, trước tiên thay quần áo đã! "

Lãnh Thiên Ngạo nói xong liền ôm tôi lên, còn ra lệnh cho Mậu Ngoan trước một bước trở về phòng tôi tìm quần áo cho tôi. Nếu không phải Thiên Ngạo nói cho tôi biết, thì tôi cũng sẽ không biết là vào ngày hôm qua sau khi cúp điện thoại lại với tôi thì có nhiều chuyện đã xảy ra.

Công ty gặp khủng hoảng chỉ là vỏ bọc mà Liệt Phong đối phó Thiên Ngạo, mục đích chính là muốn để cho Thiên Ngạo không để ý tới tôi anh ta một mình tìm tôi gây phiền phức, lúc trước anh ta giết người trước mặt tôi, mà cái người chạy trốn kia đã báo cảnh sát và rồi cảnh sát đã liệt tôi vào danh sách tội phạm bị truy nã.

Mà chồng tôi - Thiên Ngạo cũng bởi vậy mà bị liên lụy, bị bắt đến đồn cảnh sát, chính là vì muốn bức anh ta xuất hồn phách ra, để Lãnh Triết Lăng có thể trở về cơ thể của anh ta. Kế hoạch hoàn hảo như thế, với cái đầu của Liệt Phong tuyệt đối không thể nghĩ ra được, nhất định là Liễu Sương Sương rồi, lâu như vậy cô ta không hiện thân, thì ra là ở sau lưng bày ra âm mưu lớn.

Chỉ là sau khi nghe lãnh Triết Lăng đoạt lại cơ thể, tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm mà không giải thích được.

" Thiên Ngạo, về cơ thể của Lãnh Triết Lăng, anh bảo anh ta đã lấy về là được rồi, dù sao cũng là cơ thể của anh ta, hiện tại anh ta trở về mà chúng ta lại chiếm đoạt thì cũng không tốt lắm. "

Cứ như vậy, tôi không còn nợ anh ta về bất cứ điều gì nữa.

" Cơ thể có thể trả lại cho gã, nhưng mà công ty..."

Lại là công ty, tôi nắm lấy tay anh siết chặt lấy:

" Công ty thật sự quan trọng như vậy sao? Anh đã là quỷ rồi, anh còn muốn lấy lại công ty để làm gì nữa? "

" Hiểu Hiểu, anh biết em đang suy nghĩ cái gì, anh sẽ suy nghĩ thật kỹ về điều này! "

"Anh muốn suy xét như thế nào? Oan oan tương báo đến bao giờ mới dứt? Chúng ta chỉ cần là đi đến một nơi không ai có thể tìm thấy chúng ta, còn dẫn theo Mậu Ngoan. "

Tôi nói xong giang tay với Mậu Ngoan, Mậu Ngoan vô cùng phối hợp xà vào trong lòng tôi.



" Anh hứa với em, chờ khi tất cả mọi chuyện kết thúc, chúng ta liền đi đến một nơi mà tất cả mọi người đều không tìm thấy. "

" Đến khi nào thì tất cả những chuyện này mới kết thúc? Chúng ta không đấu lại bọn họ! "

Lâu như vậy, tôi thật sự rất mệt mỏi, Hàng Thi và Liệt Phong, bọn họ căn bản không coi con người là người, nếu như sau này ở trước mắt tôi lại xuất hiện chuyện như trước, tôi thật sự không biết mình còn có thể tiếp nhận hay không.

" Sớm thôi, tin tưởng anh "

Thiên Ngạo nắm chặt tay của tôi mà cam đoan, bàn tay nhỏ bé của Mậu Ngoan cũng để lên trên.

" Mẹ không cần sợ hãi, có con ở đây, hơn nữa mẹ cũng là người đã chết không ít lần, còn có cái gì đáng sợ hơn chứ? Cùng lắm thì kiếp sau đầu thai, chúng ta lại làm người một nhà. ”

Thi quỷ chết làm gì đầu thai được hả nhóc. Hầy đúng là trẻ con chưa trải sự đời.

" Mẹ không phải là sợ chết, mẹ sợ sau khi đầu thai sẽ không còn được gặp lại hai người nữa."

Mậu Ngoan có thể không biết, nhưng Thiên Ngạo là biết. Sau khi quỷ hồn bị hồn phi phách tán sẽ không còn gì nữa, ngay cả thi quỷ sau khi bị nổ đầu cũng vậy, không khác gì hồn phi phách tán. Tôi chỉ là không muốn nhìn thấy kết cục cuối cùng là bọn họ rơi vào hồn phi phách tán.

Thiên Ngạo đại khái nhìn ra tôi đang suy nghĩ cái gì, ngồi xuống bên giường ôm tôi vào trong ngực:

" Về sau sẽ không còn nỗi lo, về sau làm cái gì cũng có thể phóng khoáng hơn, không cần sợ, chỉ cần chúng ta một lòng. Chắc chắn sẽ kiên trì đến cùng ”

Nỗi lo về sau? Thật vậy, chúng tôi bây giờ không có gì. Cũng may, căn cứ nhà tù đã xây dựng xong, thừa dịp hiện tại vẫn là trời tối, sau khi đem đồ đạc trong phòng thu dọn xong, chúng tôi liền rời đi trong đêm.

Chiếc xe vừa rời khỏi tứ hợp viện của sư phụ, phía sau liền bốc cháy dữ dội, thẳng đến khi từ trong gương chiếu hậu không nhìn điểm ánh lửa kia, tôi mới gọi điện thoại cho Noãn Tâm, Noãn Tâm bên kia đã sớm sốt ruột đến nóng nảy, vừa nghe điện thoại của tôi liền nắm đầu mắng tôi.

" Hiểu Hiểu, cậu rốt cuộc đã làm cái gì hả? Lên luôn cả tivi, cậu … cậu đừng quay lại, cậu mau trốn đi, cũng đừng gọi điện thoại cho tớ! "

Trong lòng tôi có gì đó rất ấm áp, nhịn không được gật gật đầu. Đây cũng là cuộc gọi cuối cùng tôi gọi cho cậu ấy.

" Noãn Tâm, xin lỗi. Chỉ là mọi việc không phải như cậu nghĩ, đây là có người bỏ đá xuống giếng, nhưng cũng không quan trọng nữa, quan trọng là cậu nhất định phải nghe rõ lời tiếp theo của tớ, hơn nữa nhất định phải làm theo lời tớ nói. "



" Cậu nói đi, có cái gì muốn tớ giúp cậu làm, tớ nhất định sẽ hỗ trợ hết mình. "

" Cậu mang theo Gia Minh đi nước ngoài đi, tốt nhất là qua vài năm nữa hãy quay trở về, ngăn cản Gia Minh đừng để anh ấy trở về tứ hợp viện, nơi đó đã bị tớ đốt rồi. Vài năm sau, hãy giúp tớ nói xin lỗi với anh ta. "

"Hiểu Hiểu, cậu rốt cuộc muốn làm cái gì vậy? Đừng làm chuyện gì ngu ngốc! "

Lúc trước giọng Noãn Tâm còn rất lớn, phỏng chừng Gia Minh đang ở bên cạnh cậu ấy nên nói đến cuối cùng cậu ấy cố ý hạ thấp giọng.

"Noãn Tâm đừng hỏi nữa, hai người lập tức rời đi, bằng không trễ hơn nữa sẽ không đi được đâu, kết quả sẽ giống như những cái xác chết mà cậu nhìn thấy trong tin tức. "

Noãn Tâm nghe xong hít một hơi khí lạnh, cậu ấy còn muốn nói gì nữa, tôi vội vàng bẩm đứt điện thoại. Thiên Ngạo thông qua gương chiếu hậu nhìn tôi, giật giật môi đến cuối cùng cũng không nói ra cái gì.

Mậu Ngoan đã khôi phục hình hài lúc trước, ngoan ngoãn nằm trong lòng tôi, còn vỗ vào eo tôi giống như một ông cụ non an ủi tôi:

" Mẹ đừng đau buồn, mẹ còn Mậu Ngoan, Mậu Ngoan sẽ luôn bảo vệ mẹ "

"Ừm, sau này mẹ cũng sẽ lớn mạnh hơn, bảo vệ những người mẹ quan tâm "

Phá nồi dìm thuyền đánh một trận gì đó chính là tâm tình của tôi vào lúc này, tối nay thật sự là phát sinh quá nhiều chuyện, tôi nhắm mắt lại tựa vào ghế sau, đến căn cứ rồi thì tôi mới mở mắt ra. Nếu như không phải biết trước nơi này là nhà tù, tôi còn cho rằng đây là một cái đập ngăn sông bằng sắt thép, tường ngoài kiên cố hầu như không có cửa sổ, từ bên ngoài thậm chí cũng không nhìn thấy ánh sáng.

Pháp khí chỉ có một mình tôi mới có thể lấy, Thiên Ngạo muốn hỗ trợ cũng không thể giúp đỡ vì sẽ bị thương, Mậu Ngoan vốn chính là tiểu quỷ, đương tiểu quỷ vương trong nhóm tiểu quỷ, dẫn đầu bọn chúng đi ở phía sau Thiên Ngạo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.