Về Nhiếp Tranh, không cần lo, vì thi quỷ chỉ cần đầu còn tốt thì sẽ không có vấn đề gì cả, tôi liền không hao phí thể lực đi kiểm tra anh ta, hiện tại quan trọng nhất chính là đem Mạc Trát Tà đỡ về căn cứ, lập tức đốt bùa giấy trị liệu cho anh ta.
" Không được, anh hai bị thương rất nặng, nhất định phải lập tức tiếp nhận trị liệu. "
Lông mày Nhiếp Tranh hơi cau lại, anh ta hít sâu một hơi gian nan đứng lên, nhưng dưới chân còn mềm nhũn, suýt chút nữa lại ngã xuống.
" Anh đừng động, đừng lộn xộn, lập tức có người đến đón các anh trở về. "
Anh ta căn bản không nghe lời tôi nói, trực tiếp đi tới vác Mạc Trát Tà lên vai mình:
" Vẫn là để anh làm, anh xem em mới là người cần nghỉ ngơi nhất. ”
Nhiếp Tranh đau lòng nhìn tôi một cái, tôi vội vàng cười lắc đầu. Tôi đại khái có thể tưởng tượng mình hiện tại có bộ dáng gì, có lẽ chính là sắc mặt tái nhợt giống như nữ quỷ, hơn nữa tóc rối bù và quần áo rách rứa nữa, nếu nói giống người tị nạn mấy ngày mấy đêm không ăn cơm thì vẫn có người tin đó.
Năng lực khôi phục của Nhiếp Tranh còn tốt, lúc sau thể lực đã khôi phục gần như cũ, trực tiếp vác Mạc Trát Tà lên, một mực vác về căn cứ.
" Đặt ở đây đi. ". Có gì ho𝘵? Chọ𝘵 𝘵hử 𝘵ra𝙣g ﹛ 𝘵 rùm𝘵ruyệ𝙣.𝗩𝙣 ﹜
Tôi vội vàng sửa sang lại cái giường ở trong phòng để pháp khí của mình.
Chờ đến lúc chúng tôi về đến căn cứ, thì bọn người Tiểu Bạch đã đem những người khác vận chuyển trở về, Đặng Khải cùng Tần Hách đặt ở trong phòng Đặng Khải, Vưu Tích là một con quỷ liền để trong phòng tôi, đi một đường xóc nảy thế mà anh ta vẫn còn chưa tỉnh lại, xem ra vết thương nghiêm trọng hơn tôi tưởng tượng.
" Chị Hiểu Hiểu, chị uống một chút trước đi, chờ khôi phục chút ít rồi hãy vận công, bằng không chị sẽ suy sụp mất! "
Tiểu Bạch bưng một rương máu tiến vào đặt ở trước mặt tôi, tôi khom lưng cầm lấy một túi ném cho Nhiếp Tranh:
" Sao anh lại đem đến nhiều như vậy? ”
Nhiếp Tranh tiếp nhận túi máu há miệng to uống hết bằng một ngụm rồi cười cười:
" Anh biết em sẽ không yêu quý bản thân, lo trước tránh họa, chờ uống hết rồi anh lại lấy cho em một chút nữa. ”
" Không cần đâu, uống thứ này sẽ dễ bị nghiện đó, tôi sợ đến lúc ấy lại bỏ không được! "
Nói xong tôi cũng uống vào từng ngụm từng ngụm, loại cảm giác này giống như là sau khi bạn vận động quá mạnh rồi cho bạn một chai nước giải khát vậy, bạn có thể cảm giác được nguồn nước theo cổ họng của bạn trượt xuống, lại chảy về phía lục phủ ngũ tạng và phân ra khắp người, không chỉ có thể khôi phục thể lực, ngay cả tinh thần cũng theo đó trở nên phấn chấn.
Uống xong một túi tôi cảm thấy tốt hơn nhiều, thở dốc lúc trước cũng được thông. Việc đốt bùa giấy không tiêu hao bao nhiêu pháp thuật, tôi thuận tiện cũng đốt cho Vưu Tích một tờ, còn thêm chút tro hương ở bên trong, Nhiếp Tranh giúp tôi đỡ bọn họ dậy, để cho tôi đút cho bọn họ.
Đồ vật mang theo pháp thuật đối với quỷ hồn là phi thường hữu dụng, sau khi Vưu Tích uống xong quỷ khí chạy loạn trong cơ thể liền chậm rãi bình tĩnh lại, thể lực cũng đang chậm rãi khôi phục.
Chỉ là thân thể Mạc Trát Tà giống như là một cái động không đáy, sau khi nước bùa được rót vào thì rất nhanh liền bị phân giải, hơn nữa còn không có bất kỳ tác dụng gì.
Quỷ khí mỏng manh ở trong cơ thể anh ta giống như là khói nhẹ mờ ảo không thấy bám vào, loại tình huống này còn có thể tỉnh lại hay không cũng phải xem tạo hóa của anh ta, tôi ngoại trừ đốt cho anh ta thêm mấy tờ bùa giấy thì cũng không còn cách nào khác.
" Lần này, chúng ta quả thật bị tổn thất nặng nề quá! "
Nhiếp Tranh ngồi ở một bên, nhìn sắc mặt tái nhợt của Mạc Trát Tà cũng xúc động. Tôi gật gật đầu:
" Đích thật là vậy, nhưng mà ngoại trừ phá hủy căn cứ Bình Sơn còn giết được Liệt Phong, chúng ta coi như cũng đạt được thành tựu vượt quá mong đợi rồi. ”
Nhiếp Tranh không nói gì, có thể ở giữa hai người đánh giá đi, anh ta vốn là người ngoại trừ bản thân thì cũng không quan tâm đến ai, nhưng không biết từ khi nào, đối với người bên cạnh, đối với mọi người ở cùng một chỗ, đã có tình cảm rồi.
" Hai ngày sau liền tu luyện và dưỡng tức đi, đừng quên sau hai ngày đó chúng ta còn có chuyện trọng yếu, sau khi em khôi phục tìm cơ hội lan truyền chút lời đồn cho Liễu Sương Sương nghe, nói chúng ta tổn thất nặng nề, có lẽ sự đề phòng trong hôn lễ của cô ta sẽ nới lỏng đi một chút. "
" Chuyện này không nên chậm trễ để anh đi làm, thuận tiện điều tra hôn lễ của Liễu Sương Sương, xem có phải sẽ được tổ chức sớm hơn là thật không? "
Nhiếp Tranh nói xong liền đứng dậy, dù sao anh ta ở chỗ này cũng không giúp được gì. Tôi vội vàng gọi anh ta lại.
" Trước tiên, anh đừng nóng vội, anh vẫn cần phải nghỉ ngơi cho tốt đã, anh cũng không thể xảy ra chuyện! "
Nghe vậy, Nhiếp Tranh dừng bước xoay người nhìn tôi:
" Em đây là đang quan tâm anh sao? ”
" Nói nhảm, chính bản thân anh cũng đã chịu nhiều vết thương, cho dù anh là thi quỷ có thể khôi phục như cũ, nhưng anh không biết đau sao? "
Tôi tức giận trừng mắt nhìn anh ta một cái, giọng điệu của tôi bộc lộ ra rõ ràng như vậy chẳng lẽ anh ta nghe không ra?
" Anh chính là muốn hỏi em đang quan tâm anh sao? "
Anh ta lại hỏi thế.
Lúc này tôi mới phát hiện trong ánh mắt của anh ta có sự mập mờ, sự quan tâm mà anh ta nói và quan tâm của tôi muốn biểu đạt dường như là không giống nhau. Chẳng lẽ muốn tôi nói tôi không quan tâm anh ta sao?
Tôi hoàn toàn bị vấn đề của anh ta kìm kẹp, nhưng nhìn ánh mắt của anh ta chờ mong nhìn tôi, tôi có thể giữ im lặng được sao?
" Tôi đương nhiên là quan tâm anh rồi, chúng ta quen biết cũng không phải ngày một ngày hai, tôi đã xem anh là anh của tôi. Mối quan tâm này là một mối quan tâm giống người trong gia đình, anh cũng đừng đùa giỡn với tôi nữa. ”
Tôi lúng túng không dám nhìn vào ánh mắt Nhiếp Tranh, cho nên không biết sau khi anh ta nghe tôi nói thể sẽ có biểu cảm gì, sau đó chỉ nghe ra âm thanh anh ta xoay người.
" Nếu em không quan tâm đến anh thì em đừng để ý đến anh. Em đối xử tốt với anh sẽ khiến anh không thể khống chế được bản thân mình ”
Nói xong, anh ta giẫm lên giày da đi ra ngoài, ý cười trên mặt tôi trong tức khắc liền đông cứng lại, tôi không nói gì nhìn bóng lưng Nhiếp Tranh rời đi, rồi lẩm bẩm nói:
" Cái người đó bị gì vậy, anh ta tựa như cái khiên che chắn cho tôi, thể mà bảo người ta đừng quan tâm đến anh ta, đó là quan tâm lẫn nhau đó, có được hay không? ”
Nói Nhiếp Tranh xong, tôi bĩu môi chỉ vào Vưu Tích:
" Còn có anh nữa. Vừa rồi không muốn sống à, nếu Thiên Ngạo trở về phát hiện anh ba đã chết, anh hai thì sống chết chưa rõ, thì không phải sẽ trách tôi à!! ”
Tôi vừa mắng xong, Vưu Tích nhăn mày, mở to mắt, trừng mắt nhìn tôi.
Bề ngoài của người đàn ông này thoạt nhìn cũng chỉ tầm hai mươi mấy tuổi mà có khí chất lại ôn hòa như mỹ nam, nhưng ánh mắt vẫn rất có lực sát thương. Tôi sợ đến nỗi ngẩn ra. Chết tiệt, anh ta đã nghe thấy tất cả những lời mà tôi nói vừa rồi không thế?
" Anh ba … Anh tỉnh rồi … "
" Đã tỉnh từ lâu, vốn định nhắm mắt nghỉ ngơi, không ngờ là nghe cô lải nhải không ngớt! "
Sắc mặt Vưu Tích có vẻ khó coi, rốt cuộc là vì sao vậy, lúc trước còn tốt mà, còn giống một bộ dáng anh trai. Có phải là vì tôi đã mắng anh ta không?
" Anh ba, anh đừng tức giận, em vừa rồi cũng không phải mắng anh, em là lo lắng cho anh, anh cũng không nghĩ tới lúc đó có bao nhiêu là nguy hiểm á, nếu em khẩn trương dùng kiếm trực tiếp xâu anh với Hành Thi thành một chuỗi thì tính sao? "
Dưới tình huống này thì tôi e là tám mươi phần trăm người đều sẽ lựa chọn đâm một kiếm thẳng đến, từ sau lưng Vưu Tích đâm vào, rồi xuyên ra đâm vào Hàng Thi, thế là cả hai người bọn họ đều sẽ bị thương nặng, rất có thể sẽ bị hồn phi phách tán.
" Không phải là cô có thể làm thế sao? Tại sao cô không dùng kiếm đâm tôi? "
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]