Vô thức bước ra ngoài cửa, nàng ngước mắt nhìn lên bầu trời tối đen. Bất chợt, bên ngoài bắt đầu rơi những hạt mưa lất phất.
Tiếng sáo xa xa vọng tới, xuyên qua màn mưa, âm ỉ, nghẹn ngào.
Tiểu Cửu? Nỗi khó chịu trong lòng tạm thời bị gạt sang một bên, Bạch Tam theo hướng phát ra tiếng sáo đi tìm, mưa rơi thấm ướt áo quần, lạnh đến mức làm người ta rùng mình. Chẳng bao lâu, nàng nhận ra người thổi sáo không phải là Yến Cửu, nhưng nàng vẫn không quay lại.
Đi xuyên qua một khu rừng trúc, nàng tìm thấy người nọ bên bờ hồ, người nọ mặc áo trắng giống nàng, cũng ướt sũng như nàng, mái tóc dài dính sát vào đường cong lả lướt trên thân thể.
Bạch Tam đứng ở bìa rừng trúc, giống như nhiều năm trước lẳng lặng lắng nghe tiếng sáo. Nữ tử thổi sáo dường như không nhận ra sự xuất hiện của nàng, sáo ngọc trong tay bị mưa thấm ướt, âm thanh nhỏ dần, giống như tiếng một người đang thương khóc.
Thụ Tam, ngươi đã nói sẽ không bao giờ bỏ rơi ta nữa... Bạch Tam mím môi, nói ra những lời chỉ mình nàng nghe được, đôi mắt ướt đẫm nước mưa đờ đẫn nhìn mặt hồ tối tăm và rét lạnh lạ thường trong đêm mưa. Tiếng sáo dừng lại, nữ tử quay người, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp thanh tú lạ thường.
"Chúng ta đã từng gặp mặt." Nữ tử lên tiếng, thanh âm trong trẻo lại uyển chuyển động lòng người.
"Đúng vậy." Bạch Tam nhớ tới nữ tử ôm Khiêm nhi ngày ấy, cũng không phủ nhận.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-canh-chung/3375737/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.