Trong lòng Giang ảnh đế sớm đã nhìn thấu hết mọi chuyện nhưng vẫn cười cười, ngoài miệng còn cố ý hỏi: “Khẩn trương cái gì?”
Tần Duyệt Hàn nói chuyện đều không nói quá nhanh nhẹn, “Có phải vừa rồi, em đã biểu hiện không được tốt rồi hay không?”
“Hửm để anh nghĩ lại một chút, hình là là có như vậy mốt ít thì phải.” - Giang Thịnh Hoài cố ý hù dọa cô.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, em không phải là cố ý, là em quá khẩn trương, cho nên mới….” - Lúc này Tần Duyệt Hàn mới hậu tri hậu giác mà phản ứng lại lúc này mình nói những gì, hơn nửa cũng có chút không đúng, lúc này vì quá khẩn trương cô cái gì cũng không kịp nói, có phải là không lễ phép rồi hay không.
“Hảo hảo, trêu chọc em chút thôi. Mẹ anh thực lương thiện, không cần sợ hãi.”
Tuy rằng được an ủi, nhưng trong lòng Tần Duyệt Hàn vẫn là lo lắng vô cùng, thật sự là thấy cha mẹ chồng thì không khẩn trương sao được.
“Nếu vẫn là cảm thấy ngượng ngùng, vậy chờ em quay phim xong, anh liền mang em đến đây gặp mặt ba mẹ, tự mình nhận lỗi với bọn họ được không? Thuận tiện mang em đến gặp Tử Xuyên cùng Gạo Kê.” - Giang Thịnh Hoài cười như không cười.
“Không được khôn được.” - Lúc nãy mới chỉ nghe điện thoại mà thôi. Vậy mà Tần Duyệt Hàn cảm giác được chính trái tim của chính mình sắp nhảy ra ngoài rồi. Nếu thật sự gặp mặt, đến lúc đó không biết cố sẽ hoảng loạn biến thành bộ dáng như thế nào.
Thấy cô là thật sự sợ hãi, Giang ảnh đế tự nhận thấy mình đùa có hơi quá cho nên liền ngừng lại, lúc này mới làm Tần Duyệt Hàn thoáng yên tâm lại.
Xem ra vấn đề gặp cha mẹ, đoán chừng là trì hoàn hơi lâu, nếu như bị mẹ Giang biến, đoán chừng sẽ khiến bà ấy chờ đến sốt ruột.
Huống gì chẳng đường đi đến đấy vô cùng xa, trong lòng tiểu nha đầu thì sợ hãi, cũng không biết khi nào mới có thể khắc phục.
…
Ba tháng sau, bộ phim ‘ Pháo hoa phượng hoàng’ chính thức đóng máy.
Đạo diễn Phương Cù liền mời toàn bộ người trong đoàn làm phim đi khách sạn ăn cơm.
Bị áp lực gần nửa năm, cho nên lúc này hầu như toàn bộ mọi người giống như là được sống trở lại, vui vẻ vô cùng.
Đầu tiên mọi người đi khách sạn ăn một chuyến, sau đó mọi người lại ồn ào muốn đi KTV.
Vốn dĩ đạo diễn Phương Cù chính là một người hiền hòa, thấy mọi người ầm ĩ muốn đi như vậy, cho nên nói chưa được vài câu liền đáp ứng rồi.
KTV, ca hát ca hát, uống rượu uống rượu, những ánh đèn đan xen đánh lên trên mặt mọi người.
“Chị Duyệt Hàn, chị uống ít một chút, tửu lượng của chị không được tốt đâu đó nha.”- Nhan Lạc nhỏ giọng ở bên cạnh nhắc nhở, lúc trước đóng máy hay xã giao gì đó cô cũng không bắt gặp qua tình huống cô uống nhiều như vậy.
“Uống một chút, sẽ không say, đừng lo lắng.”
Nhan Lạc nhìn cô, đây đã là ly thứ ba, như thế nào là một chút cơ chứ.
Nhìn thấy cô vui vẻ như vậy, Nhan Lạc cũng không có tiếp tục cản trở.
Bầu không khí đoàn làm phim thực tốt, rốt cuộc trong khoảng một thời gian dài toàn bộ mọi người cùng nhau làm việc, cùng nhau trèo đèo lội suối, ngày thường quan hệ cũng đã hòa hợp với nhau hơn rất nhiều. Hôm nay đóng máy, khó được có tâm tình tốt như vậy.
Nhan Lạc thầm nghĩ, say liền say đi, cô cũng mặc kệ, cùng lắm thì đến lúc đó chỉ cần có người nào đó đưa cô về nhà là được rồi.
Nghĩ đến như vậy, cô liền vui vui vẻ vẻ cùng mọi người ca hát.
Tần Duyệt Hàn cùng Hạ Thâm hai người đều ngồi ở trên sô pha, từ trước đến này cảm xúc của Hạ Thâm đều sẽ không lộ ra ngoài, nhưng hôm nay nhìn thoáng qua có chút thương cảm.
“Duyệt Hàn, cô…. cô diễn rất tốt.” - Hạ Thâm nói xong những lời này, có chút ngượng ngùng mà nhìn cô.
Tần Duyệt Hàn nhìn anh cười cười, gương mặt đỏ bừng, nhìn qua có chút ngây ngốc, có chút đáng yêu.
“Anh cũng vậy, nhất định sẽ càng ngày càng nhiều người thích anh, cho nên chúng ta cùng nhau cố lên.”
“Cảm ơn.”
Kỳ thật Hạ Thâm rất muốn cùng Tần Duyệt Hàn làm bạn bè, cô đơn giản đơn thuần, lại luôn là ở trong lúc lơ đãng trợ giúp người khác, thời điểm ở cạnh cô cùng vô cùng thoải mái.
Nhưng tưởng tưởng đến vị thần tượng của mình tràn ngập sự chiếm hữu kia thì, Hạ Thầm liền nhanh chóng cưỡng bách chính mình chặt đứt ý niệm này, mạng nhỏ quan trong mạng nhỏ quan trọng.
Hai người ở một chỗ cậu được câu không mà nói, rốt cuộc lần này qua đi, ai cũng không biết về sau có thể hay không có còn cơ hội gặp lại nhau.
Ở cửa.
Giang Thịnh Hoài một thân tây trang nhìn người đàn ông khác cùng tiểu nha đầu của chính mình ở một chỗ, mà lúc này chỉ cần ánh mắt sắc bén của anh cũng khiến người khác bị chọc thủng.
Giang Thịnh Hoài vẻ mặt không vui mà gọi điện cho tiểu nha đầu.
“Giang, Giang lão sư.” - Lần này Tần Duyệt Hàn mơ mơ màng màng mà trả lời, nhìn thấy cuộc gọi đến của Gian Thinh Hoài liền vui vẻ đến độ quên mất còn có Hạ Thâm đang ở bên cạnh.
“Ừ, là anh, có nhớ anh không?”- Thanh âm Giang Thịnh Hoài vốn dĩ rất dễ nghe, lần này lại thoáng đè thấp, càng thêm có loại tần số mê luyến.
“Nhớ, rất muốn gặp.”
Đã vài tháng không gặp mặt, sao có thể không nhớ.
“Muốn gặp anh sao?” - Lúc này sắc mặt Giang Thịnh Hoài mới dần dần hòa hoãn lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]