Bên trong cửa hàng hoa.
Căn phòng với ô cửa sổ tuy không lớn nhưng lại sáng sủa sạch sẽ, ánh nắng ấm áp chiếu qua cửa sổ cùng hương hoa thoang thoảng phảng phất khắp nơi.
Bức tường màu trắng tuyết phản chiếu muôn vàn những đóa hoa rực rỡ sắc màu được đặt trên chiếc kệ bậc thang, giống như một bức tranh thuần khiết mà quyến rũ được cuộn tròn đang từ từ trải ra.
Lê An Nhiên đứng bên cửa sổ, nửa người anh tắm trong ánh nắng mặt trời, khuôn mặt trắng nõn như bạch ngọc nhuốm một tầng sáng nhàn nhạt, những tia nắng nghịch ngợm từ vầng trán trơn bóng chạy xuống sống mũi thẳng tắp, theo cần cổ mảnh khảnh trốn vào trong cổ áo rồi biến mất không thấy tăm hơi.
Anh rũ mắt nhìn dòng nước trong veo chậm rãi chảy xuống, xuyên qua cột nắng nhạt màu ánh lên tia sáng lấp lánh, rồi thấm vào lớp đất bùn màu nâu, sinh ra vài gợn sóng nhỏ.
Màu của đất ngày càng đậm hơn, từ một vùng nhỏ xa trung tâm cho đến khi lấn chiếm toàn bộ bề mặt của chậu hoa.
Lê An Nhiên duy trì tư thế cầm bình tưới cây nhỏ vài giây, đầu ngón tay trắng trẻo thon dài đặt trên quai cầm màu vàng nhạt, màu trắng lạnh và màu vàng ấm kết hợp với nhau trở thành cảnh đẹp ý vui.
Anh nhìn lớp đất vốn khô dần dần mềm ra và ẩm ướt, trong không khí tràn ngập mùi đất ẩm tươi mát.
Cảm giác được vừa đủ, Lê An Nhiên dừng động tác trong tay lại.
“Cốc cốc cốc.”
Ngoài cửa gỗ truyền đến tiếng gõ cửa nhè nhẹ.
Lê An Nhiên sải chân dài đi về phía cửa, vừa đi vừa thắc mắc danh tính của vị khách này.
Anh một mình lẻ loi đến Vân Thành, vốn cũng không quen biết nhiều người lắm.
Bên ngoài —
Hạ Chanh nhìn chằm chằm cánh cửa màu nâu sẫm trước mặt, dùng ánh mắt miêu tả chi tiết từng đường nét tinh xảo trên đó, dường như muốn từ trên khung cửa tô vẽ thêm một đóa hoa.
Cậu nom thật rụt rè, dù trong tay nắm chặt túi giấy nhưng vẫn cố gắng kiềm chế sức lực không làm cho nó bị nhăn nheo, vì lo lắng nên cậu liên tục liếm cánh môi khô nứt.
Theo sau tiếng chuông gió thanh thúy là tiếng “cạch” nhỏ bé đến mức gần như không thể nghe thấy.
Thế mà hai âm thanh này truyền vào não bộ đang căng thẳng level max của Hạ Chanh lại trở nên chói tai cực kỳ.
Lê An Nhiên vừa mở cửa ra, bắt gặp một đôi mắt mở to tròn xoe vì kinh ngạc, rất giống một chú hamster nhỏ đang sợ hãi.
Anh không kiềm lòng được, cong khóe môi để lộ chút ý cười nhàn nhạt.
Trên gương mặt trong trẻo hiện lên chút hoạt bát, giống như một đồi hoa đương nở rộ.
Hạ Chanh chớp mắt mấy cái mới từ trong kinh ngạc hoàn hồn về, không ngờ vừa mới tỉnh táo chốc lát lại va phải đôi mắt ngậm ý cười kia, giây tiếp theo đã trở thành ấp a ấp úng.
“Xin hỏi có việc gì sao?”
Nhìn chàng trai trước mặt không biết vì sao hoảng hốt như thế, Lê An Nhiên hỏi.
Anh nhìn thanh niên đứng trước mình, có lẽ gọi là thiếu niên thì càng thích hợp hơn.
Dáng người đối phương hơi gầy, thấp hơn anh một cái đầu, vì thế cậu hơi hơi ngửa đầu, đường viền cằm nối với cổ thành một đường cong mượt mà tuyệt đẹp.
Khuôn mặt chỉ nhỏ bằng bàn tay còn chưa mất đi vẻ non nớt của trẻ con, đôi mắt to tròn ngập nước chớp chớp nhìn anh, khóe mắt rủ xuống, vừa ngây thơ vừa đáng yêu chọc người yêu thương.
Quả thật rất giống một viên kẹo dẻo Q-bomb* hương dâu tây ngọt ngào.
*Kẹo dẻo Q-bomb: một loại kẹo dẻo của Trung Quốc.
Ngón tay Lê An Nhiên khẽ nhúc nhích, cố kìm lại ý muốn xoa bóp viên kẹo dẻo ấy, xem cậu có đúng thật mềm như vậy không.
Anh cúi xuống nhìn mái tóc xù xù của cậu cùng với xoáy tóc nhỏ chính giữa đỉnh đầu, hơi lâm vào trầm tư.
Làm thế nào lại xuất hiện một người đúng gu mình thế nhỉ?
“Em —”
Giọng nói dịu dàng của người trong lòng rốt cuộc gọi tâm hồn đang treo ngược cành cây của Hạ Chanh trở về, cậu lấy lại bình tĩnh, giơ túi giấy màu hồng nhạt trên tay lên.
“Em ở ngay bên cạnh, em muốn —, em muốn sang chào hỏi —” Hạ Chanh hơi lo lắng dùng mũi chân trái vẽ vòng vòng trên mặt đất.
“Anh.”
Nói xong chữ cuối cùng, cậu khẽ khàng nâng mắt liếc Lê An Nhiên một cái, rồi như một chú mèo nhỏ trộm được cá nhanh chóng cúi đầu, im lặng nhìn xuống đất.
Lê An Nhiên không nhịn được bật cười, nhìn ráng hồng bừng lên từ tai lan xuống cổ của bạn nhỏ trước mắt, nhất thời anh chẳng biết nên nói gì mới tốt.
Bé con dễ ngại quá đi.
“Cảm ơn em.” Lê An Nhiên hòa nhã nói, nhận lấy túi giấy đối phương vẫn đang giơ giữa không trung.
Anh vuốt ve túi giấy, cảm giác vừa nhẵn vừa mang theo một chút thô ráp đặc trưng của sản phẩm giấy.
Giấy màu hồng nhạt, bên trên in hình các loại động vật nhỏ đáng yêu, ở miệng túi gắn một chiếc nơ bướm hồng phấn.
Nhưng quả thật rất hợp với dáng vẻ mềm mại ngoan ngoãn của bạn nhỏ, Lê An Nhiên nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Hạ Chanh, nghĩ thầm.
“Muốn vào ngồi chơi không?” Lê An Nhiên nghiêng người, cúi đầu nhìn Hạ Chanh, mắt cười loan loan.
“Có ạ!”
Lê An Nhiên vừa dứt lời, giây sau Hạ Chanh đã gấp không chờ nổi dõng dạc hô, giọng cậu vừa trong trẻo vừa tràn đầy sức sống.
Tựa như cảm thấy mình như vậy có vẻ quá sốt ruột, ánh mắt Hạ Chanh thẫn thờ, không dám nhìn vào mắt người đối diện.
Cậu chỉ hơi hơi cuộn tròn ngón tay, cảm nhận lòng bàn tay mình đã hơi ẩm ướt.
Hạ Chanh bối rối cắn cắn môi, hơn nửa ngày cũng chưa chờ được phản ứng của Lê An Nhiên, trong lòng hốt hoảng muốn chết.
“Phì.”
Trên đầu vang lên một tiếng cười khẽ, như là tiếng đàn piano trầm bổng phát ra âm điệu mềm nhẹ.
Hạ Chanh ngốc lăng ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt Lê An Nhiên không biết đã tiến gần mình tự lúc nào.
Tuy rằng đã sớm bị vẻ đẹp của anh làm cho mê mẩn nhưng điều đó hoàn toàn không ngăn được Hạ Chanh phải kinh ngạc thêm một lần nữa.
Mặc dù khoảng cách gần như vậy, vẫn là cái góc nhìn khiến người ta không dám show nhưng Lê An Nhiên lại dùng ngũ quan tinh xảo 360 độ không góc chết động lòng người của mình chặt chẽ khống chế trái tim nhỏ đang đập thình thịch của Hạ Chanh.
Quả thật là —
Quả thật là nhan sắc thần tiên a a a a a!
Hạ Chanh âm thầm thét chói tai trong tiềm thức, nhưng trên mặt lại không dám biểu hiện ra dấu vết gì, chỉ là hơi ngửa đầu về phía sau muốn tránh đi hô hấp ấm áp ấy giúp cho mình không quá mất bình tĩnh.
Đối với động tác nhỏ này, Lê An Nhiên dừng lại, khéo léo kéo dài khoảng cách giữa hai người, mỉm cười xin lỗi.
“Xin lỗi em nhé.” Lê An Nhiên nhẹ giọng nói.
“Không… không sao ạ.”
Tuy rằng không biết đối phương xin lỗi chuyện gì nhưng Hạ Chanh cho rằng mình không cảm thấy có gì không ổn, cậu chỉ đang vô thức đáp lại lời nói của anh.
Hơn nữa không biết vì sao khi đối phương tách ra cậu lại có chút thất vọng.
Cậu lặng lẽ ngắm Lê An Nhiên rồi lại nhìn xuống đất, cứ thế lặp đi lặp lại mấy lần.
Lê An Nhiên thu lại ánh mắt, thanh nhã nói: “Mời em vào.”
“A — vâng, vâng.” Hạ Chanh ấp úng nói, tiếp đó đi theo Lê An Nhiên tới phía sau cửa hàng.
Yeah!
Cậu thầm hoan hô, trong mắt chưa tan niềm vui sướng.
Quả nhiên tên Trần Tử Hiên kia nói không sai, Lê An Nhiên chắc chắn thích bé ngoan!
Vào nhà crush
Lê An Nhiên tựa trên khung cửa, nhìn bóng lưng Hạ Chanh không biết đang tự hỏi cái gì, ngón tay vô thức cuốn lấy chiếc nơ trên túi giấy, ánh mắt có chút hoảng hốt.
Nhìn Hạ Chanh ngượng ngùng đứng giữa nhà không biết nên làm gì, anh nhanh chóng đứng thẳng người, mắt ngậm ý cười đi tới chỗ cậu.
“Ngồi xuống đây chờ nhé, anh đi lấy nước.”
Lê An Nhiên nhẹ nhàng ấn bả vai làm cậu ngồi xuống, sau đó đi vào căn phòng đằng sau.
Khi trở ra trên tay anh cầm một chai nước thủy tinh đưa cho Hạ Chanh ngồi trên sofa.
Nhận nước, Hạ Chanh thu lại ánh mắt đánh giá xung quanh, đem tầm mắt đặt trên gương mặt Lê An Nhiên.
Nước có vẻ như vừa được anh lấy ra khỏi tủ lạnh, mới đầu trên thân chai còn đọng một tầng hơi nước mỏng, thật nhanh ngưng kết thành từng giọt nước trong suốt theo đường cong thân chai chảy xuống, lưu lại vệt nước rõ ràng.
Hơi lạnh trong tay truyền cho Hạ Chanh rất nhiều dũng khí, giúp cho tâm trạng hơi khô nóng của cậu dịu lại trong chớp mắt.
“Anh —, chào anh, em tên là Hạ Chanh, năm nay 21 tuổi, còn độc thân chưa lập gia đình, tốt nghiệp đại học A, cha mẹ em đều là giáo viên sinh sống ở thành phố A, bây giờ em đang làm chủ của cửa hàng bánh ngọt ngay bên cạnh, sống ở —”
Thấy câu chuyện sắp sửa rẽ sang một hướng kỳ lạ nào đó, Lê An Nhiên mỉm cười ngăn Hạ Chanh lại.
Anh cúi người lấy chai nước trong tay Hạ Chanh, đối phương tùy ý để Lê An Nhiên hành động, ngốc ngốc buông lỏng tay, không cần dùng sức cũng lấy ra được.
“Ưm —”
Gò má truyền đến một cảm giác lạnh lẽo bất ngờ, Hạ Chanh mở to hai mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm kẻ bất lương.
Tuy rằng có chút khiếp sợ nhưng Hạ Chanh cũng không tức giận, ngược lại trong ánh mắt lại hiện lên tia tủi thân mà chính cậu cũng chẳng nhận ra.
“Bạn nhỏ này đừng căng thẳng như thế chứ.” Lê An Nhiên nở nụ cười nghiền ngẫm xoa xoa đầu Hạ Chanh.
Bạn — bạn nhỏ!
Anh, anh ấy gọi mình là bạn nhỏ!
Trong nháy mắt Hạ Chanh cảm giác có một dòng nhiệt nóng bỏng từ chân chảy thẳng lên trên đỉnh đầu bốc khói, gương mặt đỏ bừng khó có thể tin được.
Tuy rằng không nhìn thấy mặt mình nhưng cậu có thể tưởng tượng ra được lúc này cậu không khác gì một chú vịt vừa chín tới cả.
Hic, QAQ
Hạ Chanh yên tĩnh bưng kín mặt, không muốn lần đầu tiên gặp mặt crush lại là dáng vẻ không cứu nổi thế này.
Mặc dù có hơi xấu xa nhưng nhìn bộ dáng bịt tai trộm chuông của Hạ Chanh, Lê An Nhiên không nhịn được cười lên.
Vốn dĩ có ý định ban đầu là giúp cho cậu thả lỏng lại không hiểu vì sao phản tác dụng, ngược lại khiến cho người trước mắt tâm phiền ý loạn, gương mặt đỏ rực như quả táo chín mọng.
Nhưng không chỉ có vậy, bạn nhỏ còn như một chú mèo vừa làm vỡ bát, yên lặng bưng mặt quay đi giả vờ không nhìn thấy mình nữa, trông đáng yêu cực kỳ.
Khụ, không thể cười nữa nếu không bạn nhỏ xù lông lên lại không vui.
Lê An Nhiên chậm rãi kể lể “Anh tên là Lê An Nhiên, năm nay 25… ừm, cũng vẫn độc thân chưa lập gia đình.”
Vốn muốn đùa giỡn cho vui vẻ nhưng cũng sợ ai đó “tàn nhẫn” không để ý đến mình nữa chỉ đành chọn lựa mấy ý quan trọng kể ra.
Lê An Nhiên dùng khóe mắt quan sát phản ứng của Hạ Chanh, quả nhiên khi nghe đến chỗ độc thân, ánh mắt cậu lập tức sáng lên.
Lê An Nhiên hài lòng thu hồi tầm mắt, nhàn nhã tựa vào lưng ghế sofa.
Chậc chậc, bạn nhỏ này.