“Thật ạ?”
Hạ Chanh theo bản năng mở to đôi mắt, ánh mắt sáng rực nhìn người đàn ông đối diện, trong ánh mắt ấy tràn đầy hưng phấn và kích động.
Cậu nắm chặt chai nước vừa nhận lại từ trong tay anh, ngón tay mảnh khảnh bóp lấy thân chai, vì dùng quá sức mà đầu ngón tay trở nên hơi trắng bệch.
Nhìn ánh mắt ngậm ý cười của người đàn ông, Hạ Chanh lập tức thấy xấu hổ, tính lấy chai nước dán lên mặt mình để che giấu, âm thanh mơ hồ nói: “A, em muốn nói, thật tốt… Không, không phải, là…”
Hạ Chanh nói năng lộn xộn, cậu cũng chẳng để ý mình đang nói cái gì, ánh mắt cứ đảo qua đảo lại nhưng tuyệt không dám nhìn thẳng vào đối phương.
“Cái kia.” Hạ Chanh đột nhiên đứng bật dậy khỏi ghế sofa, vội vội vàng vàng đi ra phía cửa, vừa đi vừa nói nhỏ: “Em, em phải đi đây.”
“Gấp cái gì.” Lê An Nhiên ung dung đứng lên, vươn tay kéo bạn nhỏ Hạ Chanh mưu mô, mỉm cười ấn cậu về lại sofa, sờ sờ mái tóc mềm mại của cậu.
Hạ Chanh mơ màng ngồi xuống, ngượng ngùng nhìn Lê An Nhiên một cái rồi lại nhanh chóng cúi đầu.
“Hạ Chanh.”
Im lặng chốc lát, Lê An Nhiên bỗng lên tiếng.
“Dạ!”
Hạ Chanh theo phản xạ hô to, khuôn mặt rất nhanh đỏ bừng trong mắt đối phương.
Xấu hổ quá trời quá đất QAQ
Hạ Chanh ơi Hạ Chanh, sao mày lại vô dụng như thế, nhất định anh ấy đang nghĩ mày là đồ kỳ cục, huhu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-yen-trung-truc/2520702/chuong-2.html