“Đúng vậy, miếng ngọc này chính là quà chú ấy tặng cho cháu khi cháu chào đời. Hơn nữa, trong điện thoại của chú ấy toàn là ảnh cháu. Cháu cảm thấy chú ấy là người xấu sao?” Peter vừa nói vừa lấy điện thoại của James rồi mở album ảnh ra: “Cháu xem, chú không lừa cháu mà.”
Trong điện thoại của James toàn là ảnh của Hoàng Yến Chi và An An, đa số đều là ảnh chụp lén.
An An tất nhiên nhận ra đó là ảnh mình. Cậu bé ngẩng đầu nhìn James: “Chú thật sự biết mẹ cháu ạ?”
James gật đầu: “Chú biết.”
“Cháu có biết tại sao chú ấy cứ ngồi đó mà không đứng dậy không?” Peter lại hỏi.
An An nhìn James: “Chú ơi, vì chân chú bị thương sao? Mẹ cháu nói chỉ có người bị thương mới phải ngồi ghế này thôi.”
James mỉm cười ấm áp. Đây là lần đầu tiên Peter nhìn thấy James tươi cười ấm áp như vậy. Dù cho trước kia khi nhắc tới Hoàng Yến Chi, nụ cười của hắn cũng không ấm áp được nhường này: “Ừ, chú bị thương.”
“Chú ơi, khi nào vết thương của chú mới lành ạ?” Có lẽ do biết James không làm hại mình, nên An An cũng dạn dĩ hơn nhiều.
“Sẽ không khỏi được.” Ánh mắt James tối đi
Peter đã từng nói chân của hắn có thể đứng lên lần nữa đã là nhờ ơn trời rồi, nhưng nếu để bị thương lần thứ hai thì dù Hoa Đà tái thế cũng không cứu được.
Mà sau vụ nổ kia, dù hắn không chết, nhưng chân hắn lại bị thương. Cho nên khi được cứu thì chân của hắn đã hoàn toàn tàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-trong-hon-nhan/933985/chuong-377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.