Hai tháng sau.
“Mẹ ơi, hôm nay ba có về không.” An An ngước lên hỏi Hoàng Yến Chi đang vẽ tranh.
“Ba sẽ trở về vào sáng mai.”
“Vâng.” An An nói.
“Con nhớ ba à? Vậy mẹ gọi cho ba nhé.”
An An lắc đầu: “Không cần, không cần gọi cho ba ạ.”
Nghe vậy, Hoàng Yến Chi nhìn con trai mình: “Tại sao, An An không nhớ ba sao?”
An An nghiêng đầu suy nghĩ, gương mặt nhỏ nhắn đầy mâu thuẫn. Thật ra, cậu bé rất nhớ ba, nhưng cậu lại không muốn ba mình về. Hoàng Yến Chi thấy vẻ mặt rối rắm của con trai mà cảm thấy buồn cười, đặt cọ vẽ trên tay xuống: “Sao vậy con?”
“Mẹ ơi, nếu ba trở về, thì con không thể ngủ với mẹ nữa.” Đây là điều An An rối rắm nhất. Mỗi lần ba về là lại không cho cậu bé ngủ với mẹ. Ngay cả kể chuyện cũng là ba kể, còn ở bên cạnh mẹ cả ngày, mẹ hoàn toàn không có thời gian chơi với cậu bé.
“Chẳng phải lần trước An An đã hứa với ba là sẽ ngủ một mình rồi sao?” Hoàng Yến Chi trêu con trai.
Nhắc tới chuyện này, An An lại càng rối rắm hơn. Lần trước Quân Hạo Kiện đưa An An ra ngoài chơi, cậu nhóc thích một bộ đồ chơi, muốn ba mua cho mình. Quân Hạo Kiện bèn dụ dỗ con trai, nếu sau này cậu bé chủ động ngủ một mình, thì anh sẽ mua cho cậu bé. Không thể cưỡng lại sự cám dỗ của đồ chơi, An An đã gật đầu đồng ý, kết quả một lần sa chân để lại mối hận ngàn đời. Sau ngày đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-trong-hon-nhan/933981/chuong-373.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.