“Đương nhiên, chú là bạn tốt của ba mẹ cháu, tất nhiên biết cháu rồi. Nếu không thì lần này mẹ cháu sẽ không dẫn cháu đến nhà chú chơi, đúng không?”
An An nhìn căn nhà phía sau: “Căn nhà lớn này là nhà của chú sao?”
“Đúng vậy.”
“Nhà chú to hơn cả nhà cháu.” An An nói.
Aldan khẽ cười, bế An An lên: “Bên trong lớn hơn nữa, còn có một bãi cỏ rất rộng, cháu có thể chơi đá bóng trên đó.”
An An nghe vậy, ánh mắt sáng rực: “Sao chú biết cháu thích chơi đá bóng?”
“Mẹ cháu nói cho chú biết, chú và mẹ cháu là bạn tốt mà.” Aldan ôm An An đi càng lúc càng xa, Hoàng Yến Chi đi về hướng khác, Cẩn Mai đang ở đó, Aldan vừa nói cho cô biết.
Cẩn Mai đang cắt tỉa cành hoa, từ góc độ của Hoàng Yến Chi chỉ có thể nhìn thấy được gò má của cô. So với hai năm trước, hình như cô gầy hơn một chút, đường nét khuôn mặt rõ nét hơn. Cô chăm chú cắt tỉa cành hoa, không nhận ra có người đang đến gần.
Hôm qua Hoàng Yến Chi nói với Aldan cô đã đến đây, đồng thời dặn dò Aldan đừng nói cho Cẩn Mai biết, cho nên Cẩn Mai không biết Hoàng Yến Chi đã tới.
Cảm nhận được có người đến gần, Cẩn Mai quay lại thì thấy Hoàng Yến Chi đứng cách đó khoảng một mét. Cô rất bất ngờ: “Chị.”
Hoàng Yến Chi mỉm cười: “Ừ, là chị, thấy chị ngạc nhiên lắm hả?”
Cẩn Mai đặt cây kéo sang một bên, từ từ đi về phía cô, muốn ôm cô, lại không biết nghĩ tới điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-trong-hon-nhan/933980/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.