Trong bệnh viện, Quân Hạo Kiện vẫn ngồi bên cạnh trông chừng cô, nắm chặt tay cô. Loại thuốc mới có công hiệu rất rõ ràng, mấy vết mẩn đỏ trên người cô bắt đầu biến mất, có thể không lâu nữa sẽ hoàn toàn hết.
Trong phòng bệnh chỉ có Quân Hạo Kiện và Hoàng Yến Chi, không có người ngoài, cảm xúc của anh liền thể hiện rõ. Trong khoảnh khắc kia, anh thật sự cho rằng mình sẽ mất cô. Bây giờ nghĩ lại cảm giác như trời sập đất lở đó mà anh cảm thấy sợ.
“Yến Chi, sau này em không được ngã bệnh nữa, anh sợ lắm.”
“Được.” Hoàng Yến Chi nói nhỏ rồi mở mắt ra.
Quân Hạo Kiện ngẩng đầu, vừa vặn bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt cô dịu dàng như nước, khóe môi nhếch lên nụ cười: “Hạo Kiện, em trở về rồi.” Dạo một vòng quỷ môn quan, tâm trạng lúc này của cô cũng không thể nói là quá bình tĩnh được, lần đầu tiên cô cảm thấy thì ra còn sống lại may mắn như vậy, hạnh phúc như vậy.
Quân Hạo Kiện mỉm cười: “Hoan nghênh em trở về, quãng đời còn lại sau này, anh sẽ không bao giờ để em đi nữa đâu.”
“Được.”
“Chờ em khỏi bệnh, anh phạt em phải ở bên cạnh anh, không được đi đâu hết.”
“Được.”
“Yến Chi, anh tưởng rằng anh sẽ mất em.” Hoàng Yến Chi nhìn người đàn ông hốc mắt đỏ hoe, đưa tay nhẹ nhàng sờ mắt anh: “Hạo Kiện, sao em nỡ bỏ anh được.”
Trong một phòng bệnh khác, tâm trạng của Aldan lại không được tốt như vậy. Cẩn Mai vẫn còn hôn mê, tuy sắc mặt không còn tái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-trong-hon-nhan/933973/chuong-365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.