Hành trình sau đó coi như khá thuận lợi. Cuối cùng, sáng hôm sau, bọn họ cũng ra khỏi rừng rậm nguyên thủy, mà lúc này đã năm ngày kể từ ngày bọn họ bắt đầu lên đường.
“Tôi sẽ không về với anh, quãng đường còn lại không cần đến tôi nữa. Tôi đi trước đây.” Tần Hinh khoát tay, chuẩn bị rời đi.
“Chờ một chút, Yến Chi vẫn chưa qua cơn nguy hiểm. Cô đi thế này mà yên tâm được sao?”
“Không có gì là yên tâm hay không cả. Anh đã nghiên cứu ra thuốc trị, vị thuốc cuối cùng cũng đã tìm được, Yến Chi nhất định sẽ không sao, đã vậy thì tôi còn về làm gì.”
“Yến Chi muốn gặp cô.” Irene nói.
Tần Hinh khẽ cười, ngẩng đầu nhìn lên trời cao: “Giúp tôi nói với cô ấy, có duyên thì sẽ gặp lại.” Cô nói xong liền không quay đầu lại mà rời đi ngay.
Irene đưa mắt nhìn theo bóng lưng cô, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy nữa thì mới xoay người đi.
Irene tìm chỗ thay quần áo rồi đến sân bay, khi trở lại thủ đô thì đã là chạng vạng ngày thứ sáu.
“Irene, cuối cùng anh cũng về rồi, đã tìm được thứ đó chưa?” Aldan vừa thấy Irene thì rất kích động.
Irene gật đầu: “Tình hình Yến Chi và Cẩn Mai thế nào rồi?”
“Peter đã đến đây, tình trạng của hai người họ hiện giờ coi như ổn định.”
Bước chân Irene dừng lại: “Mọi người tìm được Peter à?”.
“Không phải, là tự anh ta đến, một ngày sau khi ngày anh đi.”
“Bây giờ anh ta đang ở đâu?”
“Đang ở phòng nghiên cứu.” Irene bước nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-trong-hon-nhan/933972/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.