An An ngoan ngoãn ngồi trong lòng cô, giống như biết mẹ đang khó chịu nên không lộn xộn như trước nữa, ngồi yên để cô ôm. Hoàng Yến Chi kề mặt lên gò má con trai: “An An, mẹ rất nhớ con.” An An đưa bàn tay bé nhỏ nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô: “Mẹ không khóc. An An cũng không khóc.”
Nước mắt Hoàng Yến Chi càng rơi nhiều hơn. Trong thời gian bị bệnh cô vẫn luôn bình tĩnh, nhưng lúc này nhìn thấy con trai, trong lòng cô lại dâng lên một nỗi xót xa. Quân Hạo Kiện đi đến ôm hai mẹ con vào lòng, dịu dàng nói: “Yến Chi, em nhất định sẽ khỏe lại thôi. Anh đã liên lạc với Irene rồi, anh ấy sẽ đến đây ngay. Em sẽ khỏi bệnh nhanh thôi.”
Ngoài cửa, Vũ Ân Nguyệt vừa từ nhà đến, nhìn thấy tình cảnh trong phòng bệnh thì bụm miệng, người dựa lên tường thầm bật khóc. Vì sao con gái bà lại khổ như vậy? Từ nhỏ con bé đã phải sống khổ sở, bây giờ khó khăn lắm mới có được hạnh phúc, tại sao lại không cho con bé tiếp tục được sống vui vẻ? Ông trời ơi, ông có thể thương cho con gái con một chút được không? Con nguyện dùng tính mạng của mình để đánh đổi.
Hoàng Quang Nghị ôm lấy vợ, dường như trong phút chốc ông đã già đi rất nhiều. Hôm nay ông mới hay tin này nên vừa chạy từ quân đội về.
Vũ Ân Nguyệt dựa vào lòng chồng, khóc không thành tiếng. Hoàng Quang Nghị thấy vợ kích động nên đưa bà đi xuống. Ngồi trên băng ghế bệnh viện một lúc lâu, Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-trong-hon-nhan/933966/chuong-358.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.